Dịch-dài Ác Linh Quốc Gia - Phần 1

  • Thread starter Thread starter Caffeine
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 110
  • Lượt xem Lượt xem 453
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 13: Tin xấu lại tới
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Theo lời Lãnh Nguyệt nói, chỉ cần việc có liên quan đến quỷ, kể cả quỷ vật là hồn ma, chỉ cần giải quyết thành công sẽ thu hoạch được điểm vinh dự.

Đối với lời nói đó, Hạ Thiên Kỳ cũng đưa ra thắc mắc của mình, đó là trước lúc gia nhập công ty, ắhẳn anh ta đã giải quyết rất nhiều sự kiện linh dị, nhưng tại sao lại không tăng điểm vinh dự.

Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ nói là trước đó không ký hợp đồng với công ty, vậy nên mới không được thưởng.

Như vậy, có thể thấy là công ty cũng không phản đối việc họ giải quyết sự kiện linh dị bên ngoài.

"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đến chỗ môi giới tìm cửa hàng mặt tiền, sau đó lên mạng làm một số thiếp mời.

Mỗi tháng không cần nhiều, khoảng hai ba vụ là được."

Đối với loại chuyện này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không có gì khó khăn, bởi vì cái gọi làm mưa dầm thấm lâu, bình thường ông nội hắn cũng dạy cho hắn vài chiêu dọa người này. Tuy không thể đối phó với quỷ vật, nhưng lừa gạt người không biết gì thì lại rất dễ dàng.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều rất hưng phấn, tâm trạng tốt như vậy, không tránh khỏi nhiều lời hơn một chút.

Tuy nhiên, cái nhiều lời này cũng chỉ là một mình Hạ Thiên Kỳ, tâm trạng hắn hay ngày hôm nay rất tệ, vậy nên nhân cơ hội này, tiết lộ với Lãnh Nguyệt một ít:

"Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh đã làm tôi vui vẻ một chút, nói thật ra, mấy ngày nay tôi đều khổ sở muốn chết..."

Hạ Thiên Kỳ kể cho Lãnh Nguyệt nghe chuyện của Lý Xương Dã và Dương Thư Thành.

Nghe xong, hàng lông mày của Lãnh Nguyệt nhíu lại, hỏi:

"Tâm thần phân liệt? Anh chắc chắn chứ?"

"Ừm, hẳn là vậy rồi. Tâm thần phân liệt, thêm chứng hoang tưởng, đây là một loại bệnh tâm thần. Trong thực tế, vì tinh thần có vấn đề nên xảy ra các vụ án giết người rất nhiều, chỉ là chuyện này diễn ra ngay trước mắt mình nên khó tiếp nhận mà thôi."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Lãnh Nguyệt cũng nhẹ gật đầu, phụ họa theo:

"Ừm, không phải vì cái khác là tốt."

"Cái khác là gì? Ý anh là gì?"

Hạ Thiên Kỳ không hiểu ý của Lãnh Nguyệt.

"Không có gì."

Lãnh Nguyệt lắc đầu, cũng không giải thích thêm.

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao triệu chứng tinh thần của Lý Xương Dã đã được chuẩn đoán rất chính xác, đồng thời, biểu hiện của hắn ta cũng có chút không bình thường, chuyện này hắn không nghi ngờ gì nữa.

Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ cũng hỏi han Lãnh Nguyệt một số tin tức về Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, dù sao hiện tại, họ cũng ở chung một mái nhà, chưa nói đến tình nghĩa, nhưng cũng làm hắn nhớ đến lúc hắn đang ở cùng nhóm người Dương Thư Thành.

Đối với tung tích của họ, Lãnh Nguyệt cũng không biết rõ, chỉ nói là có thể đang chấp hành sự kiện mới, nhất là lúc hắn hỏi đến Nam Cung Vân, trên mặt Lãnh Nguyệt có vẻ bất đắc dĩ. Có thể thấy được, hai ngày trước Nam Cung Vân đã gây cho anh ta không ít phiền phức.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên Kỳ như đã quên sạch chuyện hai ngày trước, chỉ toàn tâm toàn ý thực hiện ý định của mình.

Thực ra lúc hắn đang là sinh viên năm một, có nghĩ đến việc mở cửa hàng, nhưng vì người trong ký túc xá đều lười, lại thêm tài chính có chút hạn hẹp, vậy nên ý tưởng này đã bị "mắc cạn".

Cho đến trưa, Hạ Thiên Kỳ đã tìm đến một chỗ môi giới bất động sản, cái khoản hoa hồng kia cũng không chênh lệch số tiền mà hắn và Lãnh Nguyệt chung lại là bao, vậy nên việc tìm phòng của họ tiết kiệm được thời gian và tránh được không ít phiền phức.

Lãnh Nguyệt cũng không đi với hắn, dù sao hôm qua họ đã thương lượng khá tốt, hắn phụ trách tìm kiếm cửa hàng và một số công việc kinh doanh, còn Lãnh Nguyệt thì phụ trách giải quyết nhiệm vụ, chính là trợ thủ của hắn.

Dừng xe ở ven đường, Hạ Thiên Kỳ băng qua đường, bước vào một tiệm ăn nhanh, tuy nhiên không họ đi đến chỗ chọn món, điện thoại trong túi đã rung lên.

Lấy điện thoại ra, liếc nhìn người gọi đến, Hạ Thiên Kỳ phát hiện đó là một dãy số xa lạ, sau khi bắt máy, hắn mới biết là từ đồn cảnh sát gọi tới, tiếp đó lại nghe được một tin xấu.

Lý Xương Dã chết rồi.

Sau khi nhận được tin dữ này, Hạ Thiên Kỳ cũng không đoái hoài gì đến việc ăn cơm nữa, lập tức lái xe đến trại tạm giam.

Cảnh sát đã gọi điện thoại lúc trước đang đứng đó đợi hắn, nói cho hắn nghe một số chuyện liên quan đến tình hình của Lý Xương Dã:

"Hôm qua sau khi anh rời đi, không lâu sau cha mẹ cậu ta cũng đến đây, chúng tôi để bọn họ gặp mặt cậu ta một lần, trong quá trình đó, cảm xúc của Lý Xương Dã rất không ổn định, nhiều lần chúng tôi còn muốn kết thúc buổi thăm tù của cha mẹ cậu ta, nhưng rốt cục cũng cho bọn họ thêm một chút thời gian.

Nhưng sau đó, cảm xúc của Lý Xương Dã cũng dần ổn định lại, vì tình huống của cậu ta là đặc thù, vậy nên được giam giữ ở phòng riêng.

Lúc đầu, cậu ta cũng không có biểu hiện gì khác thường, kêu lên một tiếng đoán chừng là mệt mỏi, vậy nên khoảng thời gian từ 6 giờ đến 1 giờ sáng hẳn là đã đi ngủ, nhưng sau đó lại trở nên bất thường."

"Sao lại bất thường?" Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất phiền muộn.

"Chuyện này, tôi phải nói với anh như thế nào đây..." Viên cảnh sát có chút khó hình dung, cắn răng nghĩ nghĩ, nói:

"Như vậy đi, tôi dẫn cậu đi xem băng thu hình tối qua."

Đi theo cảnh sát bước vào phòng giám sát, tại đây, viên cảnh sát sảng khoái r lệnh cho mấy nhân viên thu hình đem băng đã ghi lại ra.

Thời điểm trước một giờ sáng, Hạ Thiên Kỳ chỉ liếc qua cho có, dù sao trước đó cũng không xảy ra chuyện gì, Lý Xương Dã khác thường cũng là sau lúc một giờ, vậy nên hắn chăm chú xem khoảng thời gian thu hình này.

Kết quả thật làm cho hắn rất kinh ngạc.

Khoảng 1 giờ 25 phút sáng Lý Xương Dã tỉnh dậy, đột nhiên cậu ta mở mắt ra, sau khi biểu cảm chó chút ngơ ngẩn, hắn ta nhanh chóng, nhìn về phía camera nhếch môi cười.

Nụ cười đó làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rùng mình, bởi vì nụ cười đó vốn dĩ không giống của con người, mà là như một con quỷ dữ tợn vậy.

Sau một giây Hạ Thiên Kỳ cảm thấy như vậy, gương mặt kia của Lý Xương Dã đã xuyên qua màn hình vi tính thoát ra ngoài.

Người kia đúng thật là Lý Xương Dã sao?

Hạ Thiên Kỳ khống chế sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục xem.

Lý Xương Dã xuống khỏi giường, sau đó thử đẩy cánh cửa đã bị khóa, sau đó lại bước về một góc, đưa chân đá lên tường.

Sau một loạt hành động kỳ quái này, Lý Xương Dã lại trở về giường, sau đó đưa tay bụm chặt mặt mình.

Nhìn thấy màn này, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lạnh buốt, dù hắn đã chứng kiến rất nhiều người chết, nhưng lần này, người đó lại là bạn tốt của hắn.

Lý Xương Dã điên cuồng kéo chặt mặt mình, mảng da thịt trên mặt cậu ta từ từ bị lột xuống, trong nháy mắt biến thành một khuôn mặt đầy máu.

Nhưng quỷ dị hơn là, khóe miệng của hắn ta còn giương lên, hắn ta đang cười, là cố ý quay về máy giám sát cười.

Nhe răng cười với những người đang ở bên ngoài thu hình.

Sau khi đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, hắn ta bắt đầu đập mạnh đầu mình vào tường, rất nhanh sau đó, thân thể hắn ta bắt đầu run rẩy... Tiếp đó lại hoàn toàn yên tĩnh.

Nhân viên công tác lại dừng lần nữa, cảnh sát ra hiệu ý hỏi Hạ Thiên Kỳ có muốn xem lại một lần nữa không, hắn lại lắc mạnh đầu, nếu có thể, hắn muốn quên hết những gì mình vừa thấy đi.
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 14: Điện thoại
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Châm điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ rời khỏi phòng giám sát, viên cảnh sát kia cũng bước theo sau.

Hạ Thiên Kỳ dựa lưng cả cửa, đưa cho người đó một điếu, giúp ông ta châm lửa, sau đó khàn khàn hỏi:

"Đã báo với cha mẹ hắn chưa?"

"Báo rồi." Sau khi nhả ra một hơi, viên cảnh sát gật nhẹ đầu nói.

"Ừm." Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết phải nói gì nữa, cảm ơn người kia vài câu sau đó rời đi.

Tuy nhiên trước lúc hắn đi, đã cố ý hỏi người đó một câu liên quan đến giấy chứng minh công tác của mình, kết quả nhận được lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Cục trưởng ra lệnh, chúng tôi phải luôn phối hợp tốt với công tác của anh."

Lúc ấy, viên cảnh sát đó đã nói như thế với Hạ Thiên Kỳ.

Rời khỏi trại tạm giam, tâm trạng của Hạ Thiên Kỳ lại rơi xuống vực sâu lần nữa, hắn không tiếp tục liên hệ với bên môi giới tìm phòng nữa, bực bội ngồi trong xe hút thuốc, trong đầu toàn là những hành động kỳ quái của Lý Xương Dã trước lúc chết.

"Thật sự rất kỳ quái."

Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng thấy bất thường, xuất phát từ suy luận bình thường, Lý Xương Dã thật sự bị bệnh thần kinh, nhưng hắn ta lại một mực khăng khăng mình không giết Dương Thư Thành, khẳng định là mình bị oan uổng, như vậy thì chẳng có lý do gì mà hắn ta phải tự sát cả.

Hơn nữa lại chọn cách làm tổn thương đến mình.

Trước đó đã nói chuyện với Lý Xương Dã, hắn thấy ngoài tinh thần có chút vấn đề ra thì tư duy là logic của cậu ta là hoàn toàn bình thường, nếu nói khó nghe một chút thì chỉ hơi thần kinh thôi, chứ không phải tên điên.

"Thiên Kỳ... mày có tin thế giới này có hai tao không?"

Lúc này, Hạ Thiên Kỳ lại nhớ đến lúc vừa gặp Lý Xương Dã, cậu ta đã hỏi hắn vấn đề đó, nhưng hắn cũng không thể hiểu được.

"Hai người?"

Sau khi liên tiếp trải qua một loạt nhiệm vụ kinh dị, thế giới quan trong mắt Hạ Thiên Kỳ đã rối tung hoàn toàn, hiện tại nếu có người nói cho hắn biết có thần tiên trên đời này, vậy thì hắn cũng sẽ không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Vốn trên đời này không có gì là tuyệt đối, có lẽ cũng có đến hai tôi cũng nên.

"Nhất định có người hãm hại tao, là tao ở thế giới kia, nhất định thế, tao có thể tiến vào thế giới của nó, vậy thì nhất định nó cũng có thể tiến vào thế giới của tao."

"Thiên Kỳ, mày nhất định phải cứu tao, tao bị oan..."

Lời khẩn cầu thảm thiết của Lý Xương Dã cứ văng vẳng bên tai hắn.

Hạ Thiên Kỳ thống khổ lắc đầu, sau đó nắm tay đấm mạnh vào tay lái, nghiến răng chửi:

"Chết tiệt!"

Tức giận lấy điện thoại di động ra, Hạ Thiên Kỳ bấm điện thoại gọi cho Lãnh Nguyệt, hỏi:

"Tâm thần phân liệt và quỷ quấy phá có liên quan gì không? À... Có phải tâm thần phân liệt, trên thực tế là sự kiện linh dị không?"

"Rốt cục thì anh muốn nói gì?"

"Là chuyện tối hôm qua tôi nói với anh, hai cái đứa cùng phòng với tôi, kết quả rạng sáng hôm nay người còn lại cũng tự sát. Tôi nghi ngờ đây là sự kiện linh dị, vậy nên muốn nghe ý kiến của anh một chút."

Nói xong, vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ cho rằng Lãnh Nguyệt sẽ cho hắn một chút ý kiến, không ngờ đến anh ta lại bất ngờ hỏi lại hắn một câu:

"Cứ cho đó là chuyện linh dị đi, thì anh có thể làm được gì? Hai người kia cũng đã chết rồi. Anh có thể thay đổi được gì sao?"

"Tôi..."

Lãnh Nguyệt nói câu này, Hạ Thiên Kỳ nghẹn họng nói không ra lời. Vì vốn dĩ là như vậy, Lý Xương Dã và Dương Thư Thành đều đã chết, trước mắt cũng không có chứng cứ gì chứng minh đây là sự kiện linh dị, hắn có điều tra cũng không có ý nghĩa gì.

Tìm không thấy người, cũng chẳng thấy quỷ.

"Tôi biết rồi, trước mặt chuyện này cứ như vậy đi."

Tắt máy, Hạ Thiên Kỳ cũng gục trên tay lái, hai bên huyệt Thái Dương co rút đau đớn.

Gần đây hắn đã trải qua quá nhiều sự kiện linh dị.

Ngồi thẳng người lại, vuốt vuốt mạnh mặt mình, Hạ Thiên Kỳ quyết định sẽ quên đi những chuyện không vui, dù người chết đã không còn, nhưng người sống cũng cần phải kiên cường mà sống tiếp.

Có nhiều chuyện hắn đều vô lực ngăn cản, nhưng hắn không thể quá quá đắm chìm trong đau khổ trước cái chết của người khác, hắn còn muốn cố gắng sống, vì hắn không biết ngày mai hắn còn sống hay không.

Hạ Thiên Kỳ quyết định, đợi hết khoảng thời gian này, sẽ mua ít đồ đến thăm gia đình Dương Thư Thành và Lý Xương Dã, dù sao là bạn bè, hắn cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Chuyện này đã là quá khứ, tương lai phía trước còn rất dài.

Liên tiếp mấy ngày sau, Hạ Thiên Kỳ đều bận rộn tìm kiếm cửa hàng mặt tiền và một số công việc chuẩn bị khác.

Thời đại internet làm chủ, tất nhiên là không thể thiếu quảng quáo trên internet, nhưng vấn đề này cũng ngại để nói ra, vậy nên cũng chỉ lên một số diễn đàn đăng bài viết, bỏ ít tiền tìm cách kinh doanh dài hạn.

Không phải đăng đến điên cuồng, loại hình kinh doanh trên website này, chắc chắn sẽ bị xem là lừa đảo, hoặc bị bệnh tâm thần.

Mặc dù mấy hôm nay Hạ Thiên Kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng vì vậy mà hắn đã quên đi những chuyện không vui trước đó, sau nhiệm vụ lần trước, công ty cũng chưa giao phó sự kiện mới.

Nhưng tiệc vui nhanh tàn, lúc họ đã chuẩn bị xong mọi thứ, chuẩn bị chính thức thử nghiệm bắt quỷ thì đột nhiên Tào Kim Hải lại gọi điện thoại cho hắn, làm tâm trạng hắn bức bối nặng nề.

"Thiên Kỳ... Mày có thời gian rảnh không? Đến nhà tao một chuyến đi, tao cảm thấy... Hình như người nhà tao có vấn đề..."

Sau khi Tào Kim Hải gọi điện cầu cứu, Hạ Thiên Kỳ đã vội vã đi đến thành phố Bắc, quê hương của Tào Kim Hải.

Thành phố Bắc cách thành phố hắn đang sống không đến nửa ngày đi xe, xuất phát vào buổi trưa, chưa đến 6 giờ chiều đã đến đúng địa chỉ mà Tào Kim Hải báo với hắn trong điện thoại.

Đoạn đường này hắn toàn nghĩ đến Tào Kim Hải, cũng đã từng hỏi hắn ta, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tào Kim Hải lại ấp úng không chịu nói, chỉ nói là nói qua điện thoại không rõ, chờ hắn đến đây rồi sẽ rõ mọi chuyện.

Mặc dù hắn không rõ Tào Kim Hải gặp phải chuyện gì, nhưng hắn lại linh cảm rằng, ắt hẳn chuyện này có kiên quan đến chuyện của Lý Xương Dã và Dương Thư Thành, cái cảm giác này không thể thốt nên lời, nhưng lại rất mãnh liệt.

Trước lúc hắn đi, cũng đã nói rõ tình huống với Lãnh Nguyệt, tuy nhiên cũng không để anh ta đi cùng, vì dù sao, chuyện này cũng thuộc về chuyện riêng của hắn, trước mắt còn chưa xác định có liên quan đến quỷ vật hay không, vậy nên trước hết hắn từ từ tìm hiểu mọi chuyện, sau đó gọi Lãnh Nguyệt đến hỗ trợ cũng chưa muộn.

Lúc hắn chào Lãnh Nguyệt, anh ta cũng đã đồng ý với hắn, quả nhiên là bạn tốt.

Sau khi dừng xe, Hạ Thiên Kỳ bước xuống liếc nhìn Tào Kim Hải đang đứng trước cửa tiểu khu chờ hắn.

Mới mấy ngày không gặp, rõ ràng Tào Kim Hải gầy hơn trước rất nhiều, trời gió to mà cậu ta chỉ mang mỗi bộ đồ mỏng manh, hai cánh tay ôm vào nhau, run lẩy bẩy.

Cứ giống như một kẻ lang thang, không có nhà để về.

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ xuống xe, Tào Kim Hải như nhìn thấy cứu tinh, vội vã gọi lớn, chạy về phía hắn.
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 15: Âm thanh
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
"Kim Hải, mày làm sao lại thành bộ dạng như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn Tào Kim Hải chạy tới, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được, hỏi.

"Hầy, đừng nói nữa." Tào Kim Hải lắc đầu thở dài, cẩn thận dò xét Hạ Thiên Kỳ đang đứng đối diện mình một lúc lâu, mới nói thêm:

"Là cha mẹ tao."

"Hử? Chuyện gì mà cha mẹ mày, mày mau nói cho rõ ràng đi."

"Cha mẹ tao có vấn đề." Tào Kim Hải do dự suy nghĩ một chút, rồi nói.

Thấy Tào Kim Hải cứng đờ lại, run lên bần bật, Hạ Thiên Kỳ đưa tay phất ngang trước mặt hắn, sau đó chỉ về phía chiếc xe của mình đang đỗ ven đường, nói:

"Trước tiên lên xe tao đã, lên xe rồi chúng ta nói tiếp. Tuy nhiên tao nói trước, tao cũng đã đến đây rồi, mày gặp phải chuyện gì phải nói thật, mày biết tao ghét nhất loại người úp úp mở mở, nói một nửa mà."

Theo Hạ Thiên Kỳ vào xe, mặc dù Tào Kim Hải rất tò mò, không biết gần đây hắn làm việc gì, đến mức có thể dễ dàng ra vào đồn cảnh sát, lại có thể lái xe xịn, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại chỉ chăm chăm vào chuyện của hắn ta, vậy nên cũng không hỏi nhiều.

Đưa cho Tào Kim Hải một điếu thuốc, cũng tự châm cho mình một điếu, Hạ Thiên Kỳ chống tay lên cửa sổ bên ghế lái, đối diện với Tào Kim Hải, hỏi:

"Được rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì nói đi."

"Ừm, kỳ thật cũng không có gì không thể nói, nhưng trước khi tao nói, có một yêu cầu, mày đồng ý tao mới nói."

"Rốt cục thì mày có nói hay không, không nói thì cút xuống xe nhanh đi, ngay cả cơm tao cũng chưa ăn, mày gọi một cái là vội vàng đến đây, không phải để xem mày trêu đùa tao đâu!"

Hạ Thiên Kỳ có chút bực bội, bởi vì như hắn nói, hắn vội vàng lái xe đến đây, kết quả Tào Kim Hải lại tỏ ra bí mật với hắn.

Tào Kim Hải biết rõ tính tình của Hạ Thiên Kỳ, hắn là người có thể đánh cả cấp trên, lúc trước họ cùng ở ký túc xá, sở dĩ có thể không thèm để mắt đến hội học sinh cũng vì có tên hung thần Hạ Thiên Kỳ này, vậy nên mới không có ai dám động vào.

"Mày đúng là Hạ Thiên Kỳ rồi!"

Lúc này, đột nhiên Tào Kim Hải lại nói một câu như vậy, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, tuy nhiên, hắn cũng chưa kịp mở miệng, hắn ta đã tự mình nói ra:

"Lần này trở về, tao cảm thấy cha mẹ tao không giống trước kia.

Ví dụ như, trong quá khứ, mỗi lần tao về nhà, cha mẹ tao đều rất vui mừng, nhất là mẹ tao, cứ liên tục hỏi tao muốn ăn cái gì. Nhưng lần này về, họ lại rất lãnh đạm, thậm chí không hỏi tao xem vì sao lại trở về."

"Chỉ vì chuyện này thôi? Mày đã cảm thấy cha mẹ mày có vấn đề?"

"Không không không, tất nhiên không phải chỉ vậy. Mày tiếp tục nghe tao nói."

Tào Kim Hải vứt tàn thuốc ra ngoài cửa xe, sau đó mấp máy đôi môi trắng bệch, nói tiếp:

"Mặc dù thái độ cha mẹ đối với tao lạnh nhạt hơn trước, nhưng tao cũng không quá để bụng, dù sao lúc đó, tâm trạng tao cũng đang bị một số chuyện ảnh hưởng.

Tao biết rõ, lần này về nhà là muốn chữa lành, chỉ mong muốn sớm thoát khỏi cái bóng của chuyện kia.

Nhưng kỳ quái nhất là... Tao lại quên mất chuyện đó là chuyện gì?

Mày hiểu ý tao không? Tao quên nguyên nhân làm tao phải về nhà, tao chỉ biết đã có chuyện rất đáng sợ đã xảy ra, tao bị dọa, nhưng cụ thể là bị chuyện gì dọa thì tao hoàn toàn không thể nhớ.

Tao gọi điện thoại cho Xương Dã, hỏi hắn gần đây có chuyện gì xảy ra không, nhưng hắn nói không.

Tao lại gọi cho Thư Thành, cũng hỏi hắn gần đây có xảy ra chuyện gì xấu không, nhưng hắn vẫn thế, trả lời không.

Nhưng cảm giác đó tao không thể quên..."

"Mày chờ chút!"

Nghe tào Kim Hải nói đến đoạn này, lông tơ trên khắp cơ thể Hạ Thiên Kỳ đều dựng đứng lên, lòng đầy nghi ngờ nhìn Tào Kim Hải:

"Kim Hải, mày không sao chứ? Là mày đang đùa tao hay nói thật vậy?"

"Mày đang nói cái gì đó, mày thấy bộ dạng tao giống đùa lắm sao, thật sự là tao đã quên mất chuyện kia."

Vẻ mặt Tào Kim Hải như không hiểu rõ chuyện gì, Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn ta, không thể hiểu được, nhưng không giống đang nói dối, hay nói một cách khác, nếu Tào Kim Hải gọi hắn từ xa chạy đến đây chỉ để trêu đùa, thì nhất định là hắn ta phải chịu chết rồi.

"Mày gọi điện cho Thư Thành, với cả Xương Dã lúc nào vậy?"

Hạ Thiên Kỳ đã "ngửi" được mùi cổ quái.

"Đêm qua, vì tao cảm thấy rất lạ, vậy nên mới nghĩ, trước mắt giải quyết vấn đề của mình đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện với cha mẹ."

"Đêm qua?"

Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ bất giác kêu lên:

"Mày khẳng định là có người bắt máy?"

"Đúng vậy, mày sao thế, sao lại tỏ ra giống như gặp quỷ vậy, bọn hắn thế nào chứ?"

Tào Kim Hải vẫn là cái vẻ mặt không biết gì đó, Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn ta mà lưng lạnh toát, hơn nửa ngày mới thở dài một hơi, miễn cưỡng khôi phục lại dòng suy nghĩ của mình, do dự một chút, rồi nói:

"Bọn họ... Chết cả rồi."

"Mày... Mày nói cái gì? Thư Thành và Xương Dã đều đã chết? Chuyện này... Chuyện này..."

Nghe xong, Tào Kim Hải lập tức kinh ngạc, há to miệng, yết hầu giống như bị mắc xương cá, khó mà thốt ra âm thanh.

Hai tay Hạ Thiên Kỳ mềm nhũn, chuyện Tào Kim Hải nói quả thật kinh khủng, chẳng những hắn ta nói Dương Thư Thành và Lý Xương Dã đều sống lại, mà biểu hiện của cậu hắn ta còn có chút kỳ lạ.

Chuyện lớn như vậy, mà hắn ta lại hoàn toàn quên mất.

"Theo như mày nói, vậy thì tiếp tục kể những chuyện xảy ra sau đó đi."

Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Tào Kim Hải, tạm thời gác lại chuyện này, muốn nghe chuyện khác.

Có lẽ Tào Kim Hải đã bị Hạ Thiên Kỳ hù dọa, có chút đờ đẫn, gật nhẹ đầu, nói:

"Kỳ thật sau khi tao trở về, có hai chuyện kỳ quái xảy ra.

Thứ nhất là tạo hoàn toàn quên mấy lý do tao về nhà.

Hai là cha mẹ tao, chẳng những thái độ của bọn họ đối với tao rất khác, mà càng lúc bọn họ càng hành động rất kỳ quái, không đúng, chính xác phải là hành động rất kinh khủng.

Khi tao phát hiện mình đã quên mất tại sao lại về nhà, tao đã nghĩ đến rất nhiều, nhưng cũng không thể nào nhớ lại được, tao cũng mất đi suy nghĩ đó, mày cũng biết tao mà, người không có tính kiên nhẫn, cũng không quá mức hiếu kỳ.

Nên nghĩ, dù sao cũng đã về, vậy thì nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, hết vài ngày sẽ về trường tìm hiểu mọi chuyện.

Nhưng trong buổi tối đầu tiên tao về nhà, lại xảy ra một chuyện làm tao rất sợ hãi.

Có lẽ vì hôm đó bị đả kích, lại thêm ngồi xe đến trưa, vậy nên vẫn chưa đến 8 giờ, mí mắt tao đã mở không nổi, vậy nên ăn một chút cơm, sau đó mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ, ngả người xuống giường.

Cũng không biết tao ngủ bao lâu, tóm lại là bị âm thanh tiếng giày cao gót làm cho tỉnh dậy.

Vì nhà tao có lát sàn, vậy nên tiếng giày cao gót vang lên rất đặc biệt, mà không đúng, còn có tiếng giày da giẫm lên nữa.

Tao mơ màng tỉnh lại, nhưng thân thể lại cứng đờ, thử giật mạnh vài cái, nhưng cảm giác như có người đang đè chân tay tao lại vậy.

Mặc dù ý thức đã khôi phục lại một chút, nhưng tao có cảm giác mình vẫn đang ở trong mơ, cảm giác đó giống như nửa tỉnh nửa mơ, mở mắt to ra chỉ thấy rất mơ hồ.

Tuy nhiên, thính giác thì không hề bị ảnh hưởng, tao có thể nghe rất rõ ràng, âm thanh đó không ngừng vang vọng trong phòng khách, mà tiếng giày cao gót và giày da càng lúc càng chói tai."
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 16: Ánh mắt

Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Nói đến đoạn này, bỗng nhiên Tào Kim Hải giật mình, mắt mở lớn, vẻ mặt trở nên hung dữ.

Hạ Thiên Kỳ cũng không nói gì, tiếp tục lắng nghe hắn ta nói:

"Tao không biết vì sao trong nhà tao lại có âm thanh giày cao gót và tiếng giày da, vì tao nhớ, trước đó chưa từng thấy mẹ tao mang giày cao gót.

Mà cứ cho là mẹ tao mang giày cao gót đi, cũng không thể nào đêm hôm khuya khoắt lại mang giày đi lại trong nhà.

Vậy nên, phản ứng lúc đó của tao là nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Tao cũng không tỉnh lại, những âm thanh tao nghe được tất cả đều là trong mơ, vậy nên tao mới không thể mở mắt, cũng không thể nào điều khiển cơ thể mình được.

Lúc ấy, tao đã nghĩ như vậy, nhưng lạ ở chỗ, dĩ là ý thức của tao đang mơ hồ, nhưng càng về sau càng rõ ràng.

Tiếng giày cao gót và giày da biến mất, thay vào đó là tiếng xì xào thảo luận của cha mẹ tao, tao tuyệt đối không nghe nhầm, đúng là giọng của cha mẹ tao.

Mà tao cũng có thể đoán được là họ đang ở trong phòng khách."

Nghe Tào Kim Hải kể đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhớ lại những lời Lý Xương Dã đã kể với hắn ngày trước, trái tim của hắn vì vậy mà cũng co thắt, đập mạnh hơn.

Nếu điều Tào Kim Hải nói với hắn, so với những điều Lý Xương Dã kể trước đó có điểm giống nhau, vậy thì không phải... những lời Lý Xương Dã nói đều là sự thật sao?

Vốn dĩ là hắn ta hoàn toàn không bị bệnh tâm thần!

Hạ Thiên Kỳ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhìn chằm chằm Tào Kim Hải.

"Lúc đầu, tao không nghe rõ họ đang nói chuyện gì, nhưng thời gian dần trôi qua, giọng nói của họ càng lúc càng rõ ràng.

Họ đang nói về tao.

"Nó ngủ rồi sao?"

"Chắc là ngủ rồi, mà cũng có lẽ là chưa ngủ."

"Chúng ta làm sao bây giờ, lúc nào ra tay?"

"Đợi một chút, đợi tao mài dao sắc thêm một chút..."

Đó là nội dung cuộc trò chuyện tao nghe được, lúc ấy, tao cảm thấy tim mình đập rất nhanh, sau đó cũng không biết gì nữa.

Lúc tao tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vì tối qua gặp ác mộng, vậy nên tinh thần của tao cực kỳ kém, thái độ của cha mẹ tao vẫn như trước, không thay đổi gì lắm, chắc cũng tại chuyện tao trở về làm họ giận, chỉ là tao đã quên mất nó.

Suốt một ngày, những hình ảnh và giọng nói của cha mẹ tao trong giấc mơ kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu tao không biết bao nhiêu lần.

Cả ngày nằm trên giường, cũng không có việc gì làm, mặc dù tinh thần hơi kém nhưng không thể ngủ được. Nhưng tối đến lại rất mệt mỏi, tao ăn vội hai chén cơm sau đó về giường ngủ.

Cha mẹ quan tâm hỏi tao vài câu, tuy nhiên tao không nhớ lúc ấy đã trả lời họ như thế nào.

Vốn dĩ cho rằng giấc mơ kia đã kết thúc, nhưng điều làm tao sợ hãi chính là, một lần nữa tao lại bị âm thanh giày cao gót và giày da kia đánh thức.

Tao lại nửa mơ nửa tỉnh lần nữa, như trạng thái mộng mà không phải mơ.

Không có gì khác hôm trước, tiếng giày vang lên không quá lâu rồi biến mất, sau đó là một chuỗi âm thanh mài dao "xoèn xoẹt".

Tao tuyệt đối không nghe nhầm, âm thanh đó đúng là tiếng mài dao "xoèn xoẹt", giờ tao nghĩ lại vẫn thấy rất đáng sợ.

Tiếng mài dao vang lên, làm tao nhớ đến giấc mơ đêm trước, mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện của cha mẹ tao.

Bọn họ muốn mài dao nhanh một chút, sau đó... giết tao!

Sau khi nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ này, ý thức của tao lại một lần nữa rối loạn.

Vốn dĩ tao cho rằng, giấc mơ này sẽ không tiếp tục, dù sao trước đó cũng chưa từng nghe nói ác mộng sẽ kéo dài. Nhưng tao sai rồi, tao đã đánh giá quá thấp giấc mơ này, không, chuyện này quá đáng sợ, tao bị ảnh hưởng rất lớn.

Những ngày liên tiếp sau đó, ban ngày tao cũng nghe được tiếng giày đáng ghét kia, và cả tiếng mài dao làm tao rợn tóc gáy nữa.

Ý thức trong mơ của tao càng lúc càng rõ ràng, đúng, tao cũng dần dần điều khiển được cơ thể của mình.

Trong mơ, tao có thể mở mắt quan sát mọi thứ xung quanh, có thể quay người, thậm chí còn có thể xuống giường.

Cơn ác mộng kia quá chân thực, cảm giác này tao rất khó hình dung để nói cho mày hiểu được."

"Mày cảm thấy đó không phải là mộng đúng không."

Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ, lúc ấy hắn cũng hỏi Lý Xương Dã câu này.

"Đúng, rất chân thực, không giống đang nằm mơ!"

Nói xong câu này, trên gương mặt dài nhỏ của Tào Kim Hải tràn đầy sợ hãi.

"Vì tao bị giấc mơ kia hành hạ, tinh thần càng lúc càng tệ, thậm chí lúc yên tĩnh, bên tai tao cũng văng vẳng tiếng mài dao đáng ghét kia, làm tao trở nên mơ hồ, không biết mình đang mơ hay thực.

Cha mẹ tao cũng phát hiện được vấn đề của tao, hỏi tao có chuyện gì xảy ra.

Tao kể chuyện tao gặp ác mộng cho bọn họ nghe, khi nghe tao nói mấy ngày liên tục đều mơ thấy một ác mộng, mà trong mơ họ còn dự định mài dao giết tao, hai người họ đều rất kinh ngạc."

"Kinh ngạc?"

"Đúng! Mày không nghe nhầm, là kinh ngạc, không phải lo lắng!"

Giống như là, bí mật của họ đã bị tao phát hiện!

Bữa cơm đó tao ăn mà mất hồn mất vía, trong lòng tao rất sợ hãi, tao phát hiện, mình vậy mà lại sợ bọn họ, sợ hãi bọn họ.

Cha mẹ tao làm cho tao một ít thuốc để uống, nhưng tao lại sợ bọn họ hạ độc, vậy nên đã không uống, bọn họ nói tao nên đến gặp bác sĩ, nhưng tao cũng muốn không đi. Tao biết suy nghĩ của mình có vấn đề, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất đáng sợ.

Nhất là đêm qua, tao càng thêm kiên định ở điều này."

Có lẽ điều sắp nói rất kinh khủng, vậy nên Tào Kim Hải hít sâu liên tiếp mấy cái, lúc sau mới run rẩy nói:

"Đêm qua tao lại gặp cơn ác mộng kia lần nữa.

Bắt đầu giấc mộng, vẫn là tiếng giày cao gót và tiếng giày da, chỉ là tiếng mài dao đã biến mất, tuy nhiên tao biết rõ, ngoài cửa phòng tao, bọn họ đang ở trong phòng khách.

Mà tối qua, tao cũng đã hoàn toàn điều khiển được cơ thể mình, có thể tự do hành động trong mơ.

Vậy nên, sau khi nghe được tiếng giày da và giày cao gót, tao lặng lẽ rời khỏi giường, sau đó bước đến một bên cửa phòng ngủ, mở hé ra một khe cửa nho nhỏ.

Đèn trong phòng khách rất sáng, vậy nên tao có thể nhìn thấy rất rõ cảnh vật bên ngoài, cũng nhìn thấy bộ mặt độc ác của cha mẹ tao.

Hai người họ, một người mang đôi giày cao gót màu nâu đỏ, người còn lại là đôi giày da mũi nhọn màu nâu.

Trái tim của tao bất an đập loạn, nội dung họ nói chuyện tiếp đó càng làm tao thêm rùng mình!

"Nó đã biết chuyện chúng ta muốn ra tay với nó, không thể đợi thêm được nữa!

"Ừm, mài dao xong rồi, ngày mai, ngày mai chúng ta xuống tay với nó!"

Bọn họ đã nói như vậy, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tàn nhẫn đó, vốn dĩ tao muốn nghe lén tiếp một lúc nữa, nhưng đúng vào lúc đó, bọn họ lại đột nhiên chuyển tầm nhìn sang chỗ tao!

Cả hai đều híp mắt lại!"
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 17: Nhà của Tào Kim Hải
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Tào Kim Hải vừa nói, vừa quệt mồ hôi trên trán.

"Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tao là nhanh chóng về giường, trên thực tế thì tao cũng làm như vậy, may mà trong quá trình đó không xảy ra chuyện khác thường nào.

Vừa nằm xuống giường, tao đã nghe tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hiển nhiên là họ đang đứng ở cửa quan sát xem tao ngủ hay chưa.

Lúc đó tao rất sợ hãi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, khiến nó ổn định lại, đồng thời cũng thầm cầu khẩn đêm nay họ có thể tha cho tao.

"Vừa rồi tôi nghe được tiếng gì đó. Có lẽ nào là nó không?"

"Chắc bà nghe nhầm rồi, nó còn đang ngủ đó kìa..."

Cửa phòng ngủ lại được nhẹ nhàng khép lại, nhưng tao chưa kịp thở phào thì lại nghe âm thanh cửa mở ra lần nữa, rất bất ngờ, hiển nhiên là những lời họ vừa mới nói chỉ là để thăm dò tao.

May mắn, lúc ấy tao vẫn đang thở đều đặn trên giường, sau khi quan sát tao một lúc, rốt cục họ cũng đóng cửa lại, rồi rời đi.

Mặc dù ngoài cửa đã không còn tiếng động nào, nhưng tao vẫn còn e sợ họ sẽ vào một lần nữa, vậy nên suốt một đêm, tinh thần tao bị kéo căng hết mức, mãi đến khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong mộng, ý thức của tao mới dần trở nên mơ hồ.

Lúc tao tỉnh lại từ giấc mơ, thì cũng đã gần trưa rồi.

Tao không dám nói với người thân, bạn bè cũng không có, mà báo án thì khẳng định sẽ bị cảnh sát cho là bị bệnh tâm thần, vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, tao chỉ có thể nghĩ đến mày.

Bởi vì Thư Thành và Xương Dã còn phải đi học ở trường, chỉ có mày là rời trường, vậy nên..."

Nói đến đoạn này, Tào Kim Hải không nhịn được nữa, hoàn toàn sụp đổ, cầm chặt tay tay Hạ Thiên Kỳ mà khóc:

"Thiên Kỳ, hiện tại tao không biết phải tin tưởng ai nữa, tao cảm thấy tao bị điên rồi, tao không phân biệt được hiện thực với cảnh trong mơ..."

"Sẽ tốt hơn thôi, tao sẽ giúp mày, không có chuyện gì đâu!"

Hiện tại, trước mắt Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể trấn an Tào Kim Hải, xem ra, chuyện này không khác chuyện lúc đầu hắn nghĩ tới.

Lúc đầu hắn đã rất nghi ngờ, Lý Xương Dã lạc quan như vậy, tính tình tốt như vậy, sao lại đột nhiên mắc chứng bệnh tâm thần đó chứ.

Nhưng vì bệnh viện đã chẩn đoán chính xác, hơn nữa, trong thực tế có nhiều loại bệnh tương tự thế, vậy nên hắn cũng không nghĩ đến đây là sự kiện linh dị.

Dù sao, chủ nghĩa duy vật khoa học cũng là tư tưởng chủ yếu trên thế giới này. Hắn đã trải qua hơn hai mươi năm giáo dục khoa học, vậy nên không thể chuyển biến nhanh như vậy.

Cũng không thể vì đã chấp hành mấy sự kiện linh dị, thì chuyện gì cũng đều nghĩ đến việc có liên quan đến linh dị được.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, sau khi nghe Tào Kim Hải nói xong, hắn đã có thể xác định chuyện này có liên quan đến sự kiện linh dị.

Bất kể là Lý Xương Dã đã chết hay là Tào Kim Hải, họ đều đã gặp phải quỷ.

Cũng không biết, rốt cuộc họ đã gặp phải quỷ gì.

Mặc dù đã có thể xác định, chuyện xảy ra với Tào Kim Hải liên quan đến sự kiện linh dị, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không hề vui vẻ chút nào.

Bởi vì, điều này đã nói cho hắn biết, hắn đã sai vì đã không tin tưởng Lý Xương Dã, rõ ràng là hắn có cơ hội để cứu hắn ta, nhưng mà... hắn lại không cứu.

"***, mình đúng là đồ óc lợn!"

Hạ Thiên Kỳ không ngừng đánh vào đầu mình, trong lòng tự trách mình, và cảm thấy rất áy náy với Lý Xương Dã.

"Thiên Kỳ, mày... Mày sao thế? Mày đừng... đừng dọa tao!"

Hiện tại, Tào Kim Hải đã rất sợ hãi, nếu Hạ Thiên Kỳ cũng làm hắn ta thấy lạ lẫm, thật sự hắn ta không biết phải làm như thế nào.

Cũng may, biểu hiện đó của Hạ Thiên Kỳ không kéo dài quá lâu, một lúc sau hắn đã thở bình thường lại, điều chỉnh ghế ngồi thấp hơn một chút, châm một điếu thuốc, cả người hắn hoàn toàn dựa vào ghế, nhìn Tào Kim Hải nói:

"Tao không sao, mày đừng sợ, tao vẫn là tao."

Hạ Thiên Kỳ cười cười rất khó coi, hai vành mắt đã đỏ lên, nước mắt bị ép chảy ngược vào trong cứ chực trào ra.

Chuyện của Lý Xương Dã đã đủ để hắn tự trách mình, hối tiếc cũng không kịp, chuyện như vậy hắn không muốn trải qua lần thứ hai, vậy nên bất kể thế nào, hắn cũng phải cứu Tào Kim Hải.

Bởi vì, chỉ có như vậy, lòng hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Tỉnh táo lại... Tỉnh táo lại..."

Hạ Thiên Kỳ không ngừng khuyên bảo mình, hiện tại đã xác định được, Tào Kim Hải vô tình gặp phải sự kiện linh dị, vậy nên hắn suy nghĩ kỹ một chút, xem nên bắt đầu giải quyết chuyện này thế nào.

Chuyện của Tào Kim Hải và Lý Xương Dã không khác nhau là mấy, đều khẳng định mình mơ thấy một giấc mơ rất chân thực, và đều nói trong mơ có người muốn giết họ, vì cảnh trong mơ quá chân thực, đến mức khó phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mơ.

Mặc dù sự kiện linh dị này có liên quan đến cảnh trong mơ, nhưng cái chết của Lý Xương Dã đã cho thấy, không chỉ có như vậy.

Dù sao quan sát từ màn hình giám sát, tình huống lúc đó của hắn ta rất giống như bị "cái gì" đó nhập xác, sau đó bị nó điều khiển bản thân tự sát.

Nếu như là quỷ nhập xác, vậy thì họ sinh ra mộng cảnh chân thực rất dư thừa, trừ phi cái họ tự cho là mộng cảnh nhưng thật ra không phải mộng cảnh, mà là ảo cảnh của quỷ nhập xác tạo ra.

Trong lòng đã rõ ràng nguyên nhân bắt nguồn của chuyện này, Hạ Thiên Kỳ vội vã liên lạc với Lãnh Nguyệt, kể cho anh ta chuyện này.

Qua điện thoại, Lãnh Nguyệt cũng không nói nhiều lời, chỉ dặn hắn đêm nay phải ở cùng với Tào Kim Hải, sau khi anh ta làm một chút chuyện trong nhà xong, sẽ nhanh chóng chạy đến.

Nhận được lời hứa của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng dặn dò Tào Kim Hải vài câu, tuy nhiên chuyện liên quan đến hắn ta và Lý Xương Dã, hắn cũng không nhắc lại nữa.

Dù sao Tào Kim Hải cũng đã quên chuyện đó, hiện tại cũng không cần thiết phải nói ra.

Về phần quỷ vật giả mạo Lý Xương Dã và Dương Thư Thành là loại nào, hiện tại hắn cũng không có tâm trạng tìm hiểu, rất có thể chính là loại quỷ vật đang dây dưa với Tào Kim Hải.

Có Hạ Thiên Kỳ ở bên cạnh, tinh thần Tào Kim Hải tốt hơn rất nhiều, hắn ta giống như quên mất chuyện Hạ Thiên Kỳ từng nhắc đến, sự thật là Lý Xương Dã và Dương Thư Thành đã chết.

Vì là thể chất ác linh, vậy nên trong lòng Hạ Thiên Kỳ không sợ quỷ nhập xác, nói thật, hắn còn rất hi vọng, lần này chính là loại quỷ nhập xác đó.

Tuy nhiên, bất kể có phải loại đó hay không, nhưng việc chúng không ra tay vào Tào Kim Hải vào ban ngày, xem ra quỷ vật trong sự kiện này cũng không lợi hại lắm.

Lúc hắn trở về với Tào Kim Hải, phát hiện cha mẹ của hắn ta đều ở nhà, đồng thời, thái độ đối với người ngoài như hắn cũng không niềm nở lắm.

Tuy nhiên, vẫn gượng gạo hỏi Tào Kim Hải một câu:

"Tiểu Hải, người này là ai?"

"Bạn học của con, trước kia còn đã nói qua với hai người rồi, là người anh em thân thiết nhất của con. Cậu ta sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày, nên hai người phải chuẩn bị thức ăn ngon một chút, đây là khách con mời đến.

Sao cho, đừng để không ngon, đến lúc trở về trường học bọn nó lại khinh thường con."

Tào Kim Hải nói mấy lời này rất trôi chảy, nhưng trên mặt vẫn có vẻ sợ hãi, nói xong, cũng mặc kệ cha mẹ hắn ta nói gì, vội vã kéo Hạ Thiên Kỳ về phòng ngủ của mình.

Đóng cửa phòng ngủ lại, tim Tào Kim Hải đập rất nhanh, thở hổn hển, đi đến bên một ngăn tủ, lấy ra một hộp CN ném cho Hạ Thiên Kỳ:

"Bọn họ mặc kệ chuyện tao hút thuốc, cứ hút trong phòng là được."

Hạ Thiên Kỳ nhận lấy điếu thuốc, ngậm lên môi, sau đó bắt đầu lục lọi theo vách tường.

Ảo cảnh chỉ là đánh lừa thị giác, hoàn toàn không phải do quỷ vật tạo ra, vậy nên, nếu chuyện xảy ra đều là ảo giác, vậy thì hắn có thể dựa vào xúc giác của mình để nhận ra.
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 18: Vào
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Trước đó ở trên xe, Hạ Thiên Kỳ có nói với Tào Kim Hải, nghi ngờ trong nhà hắn ta có thể có quỷ.

Hắn không nói rõ với Tào Kim Hải, dù sao tình trạng hiện tại của hắn ta, nếu nói rõ chuyện như vậy, không biết sẽ còn xảy ra thêm chuyện gì.

Tào Kim Hải cũng có hỏi gần đây Hạ Thiên Kỳ đang làm việc gì, nhưng hắn chỉ trả lời qua loa vài câu, bảo là hắn dựa vào quan hệ của ông nội, vào làm cho một xí nghiệp của nhà nước, phụ trách về mảng phong thủy này.

Hắn không sợ Tào Kim Hải không tin, vì trước kia hắn đã nói với bọn người Tào Kim Hải, Dương Thư Thành ông nội hắn là thầy bói. Lúc mùa hè nóng bức, không ngủ được, hắn đã kể không ít chuyện ma mà ông nội dọa hắn lúc còn nhỏ cho bọn người Tào Kim Hải nghe.

Nghe xong, Tào Kim Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ là hỏi đi hỏi lại có thật trên đời này có ma quỷ, và thầy bói có thể giải quyết chuyện trong nhà hắn ta hay không.

"Thầy bói rất trâu bò đấy, cái đồ dế nhũi như mày thì biết cái gì, đợi người bạn kia của tao đến, đảm bảo sẽ trừ được bệnh."

Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục nghe Tào Kim Hải lải nhải nữa nên vỗ ngực đảm bảo với cậu ta.

Lục lọi khắp phòng ngủ mấy lần, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không phát hiện được bất kỳ điều bất thường nào, hay nói cách khác, hiện tại ở đây không có ảo cảnh.

Nhưng mà, chỉ dựa vào cách kiểm tra này cũng không thể chắc chắn, vì không thể loại trừ khả năng ảo cảnh chỉ xuất hiện vào buổi tối, dù sao mỗi lần Tào Kim Hải trải qua ác mộng đều bắt đầu vào ban đêm.

"Tại sao trước kia chưa nghe mày nói mày còn biết chiêu này? Xảy ra chuyện gì sao?"

Hiển nhiên, Tào Kim Hải đã bị Hạ Thiên Kỳ hù dọa, thật sự cho rằng hắn đúng là một thầy bói thâm tàng bất lộ.

Sau khi cầm lấy cái bật lửa từ Tào Kim Hải, sau khi đã châm một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống giường, nhắc nhở hắn ta:

"Sau khi người bạn kia của tao đến, mày cứ nói là bạn học là được, đến đây vài ngày, đừng để lộ.

Còn nữa, mày cũng đừng quá khẩn trương, ban đêm cứ ngủ, tao canh giữ bên giường mày, nếu mày có gì khác thường, tao sẽ đánh thức mày dậy."

"Ừm, tất cả tao đều nghe theo mày, mày nói gì tao sẽ làm vậy."

Hiện tại Tào Kim Hải không còn cách nào khác, những người khác hắn ta không dám tin, trước mắt chỉ còn cách làm theo lời của Hạ Thiên Kỳ.

Căn dặn Tào Kim Hải xong, Thiên Kỳ lại suy nghĩ một chút, sợ còn nhắc nhở thiếu thiếu điều gì, cuối cùng lại nói thêm một câu:

"Chuyện này mày hãy nhớ kỹ, tất cả hãy giao cho tao xử lý, bất kể là xảy ra chuyện gì, mày cứ tránh né, nghe theo tao là được. Tao sẽ không hại mày..."

Mặc dù quan hệ của Hạ Thiên Kỳ với bọn người Dương Thư Thành, Lý Xương Dã khá tốt, nhưng nếu hỏi hắn người bạn tốt nhất trong lúc học đại học là ai, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tào Kim Hải.

Tuy bình thường Tào Kim Hải có bộ dạng hèn hạ, nhưng đến thời điểm then chốt, trong ký túc xá chỉ có được cậu ta, nhiều lần hắn "khủng hoảng kinh tế" toàn là do Tào Kim Hải "cứu tế", hơn nữa bọn họ đều rất thích chơi bóng rổ, vậy nên bình thường vẫn cùng nhau đi chơi, cũng có chủ đề riêng để tám chuyện.

Bọn họ ở trong phòng ngủ nói chuyện không quá lâu, thì mẹ của Tào Kim Hải đã gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Nếu là hai ngày trước, khẳng định Tào Kim Hải một vạn lần cũng không muốn ra ngoài, nhưng hiện tại đã có Hạ Thiên Kỳ, hắn ta đã thoải mái hơn rất nhiều, vì ít nhất đã hiểu được nguyên nhân của mọi chuyện.

Không khí trên bàn cơm rất ngột ngạt, cha mẹ Tào Kim Hải từ đầu đến cuối đều không nói gì, cả hai đều trầm mặc, ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Tào Kim Hải không ngừng chớp mắt ra hiệu, hiển nhiên là nói chuyện với hắn, mấy hôm nay hắn đã sống như thế nào.

Cha mẹ Tào Kim Hải không nói gì, Hạ Thiên Kỳ cũng lười mở miệng, chỉ ăn qua loa hai chén cơm. Tuy nhiên nghĩ đến bữa cơm này có thể là do quỷ làm, dạ dày hắn đã cảm thấy khó chịu, ngay cả rau quả đang nhai trong miệng cũng có mùi vị khác hẳn.

Tào Kim Hải cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, tuy nhiên trong lòng hắn ta khẳng định là phức tạp hơn hắn rất nhiều, dù sao hai người đó cũng là cha mẹ hắn. Nghĩ đến việc buổi tối cha mẹ có thể giết mình, cảm giác này e là người bình thường không thể chịu được.

Ngồi ăn một lúc, Hạ Thiên Kỳ và Tào Kim Hải nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Không biết trải qua mấy ngày như vậy đã làm Tào Kim Hải hình thành đồng hồ sinh học hay không, từ lúc cậu ta trở về phòng ngủ thì liên tục ngáp, xem ra rất buồn ngủ.

Rút hai điếu thuốc, ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy sặc, Tào Kim Hải mở cửa sổ ra một chút, dụi mắt ngáp:

"Thiên Kỳ, không được rồi, tao đi không nổi nữa, ngủ một lát, nếu có chuyện gì thì mày gọi tao nhé. Mày đừng ngủ, tao sợ."

"Ừm, tao còn chưa buồn ngủ, mày ngủ đi, có gì bất thường tao sẽ gọi mày."

"Sau khi việc này kết thúc, nhất định tao sẽ mời mày ăn một bữa thịnh soan, không không không, phải mời mày một con rồng..."

"Mày mau ngủ đi, xem miệng mày rộng ra luôn rồi kìa."

Nghe Hạ Thiên Kỳ đồng ý sẽ không ngủ mà trông chừng mình, Tào Kim Hải cũng không nói nhảm nữa, ngã xuống giường, rất nhanh đã hít thở đều đều.

"Ngủ nhanh thật."

Hạ Thiên Kỳ nói nhỏ một câu, nhấc cái lưng mỏi nhừ đứng dậy khỏi ghế, trên mặt tỏ ra rất cảnh giác.

Bởi vì, chuyện xảy ra sau mấy giờ nữa, nhất định hắn không thể quá bình tĩnh.

Lặng lẽ đi đến cạnh cửa, mở cửa phòng ngủ tạo ra một khe hở nhỏ, Hạ Thiên Kỳ phát hiện cha mẹ Tào Kim Hải không ở trong phòng khách, đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tối, như hai thế giới không ngừng hoán đổi vậy.

Lại đóng kín, ấn nút khóa cửa, Hạ Thiên Kỳ quay đầu liếc qua Tào Kim Hải đang ngủ say, bắt đầu lục lọi tìm kiếm một lần nữa.

Tất nhiên, trong quá trình đó hắn cũng gọi lại cho Lãnh Nguyệt, dù sao chuyện "hàng yêu trừ ma" này hắn cũng không am hiểu lắm, vừa rồi hắn dùng bộ dạng kia để nói chuyện với Tào Kim Hải nhưng thật ra cũng không hiểu được bao nhiêu.

"Ừm, anh đến đâu rồi? Cha mẹ của người bạn kia có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không thể xác định được đó có phải quỷ hay không. Hắn ta ngủ rồi, trước mắt còn chưa phát hiện chuyện gì, tôi đang kiểm tra xem có phải có ảo cảnh không..."

Trong điện thoại, Hạ Thiên Kỳ kể qua tình huống hiện tại của bọn họ cho Lãnh Nguyệt nghe một chút, anh ta nói đang đến chỗ này, bảo hắn lưu ý thêm một chút.

Tắt máy, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục lục lọi lần nữa, nhưng vẫn không có phát hiện gì.

Thời gian trôi qua một lúc, để mình không buồn ngủ, Hạ Thiên Kỳ không ngừng hút thuốc, đi tới đi lui trong phòng.

Trong lúc đó, Tào Kim Hải cũng không có gì bất thường, vẫn ngủ rất ngon.

Lúc Hạ Thiên Kỳ đang nghi ngờ, có phải vì hắn xuất hiện nên quỷ vật đã quyết định thay đổi thời điểm hay không, thì tiếng giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà lại văng vẳng bên tai hắn.

Nghe thấy âm thanh đó, Hạ Thiên Kỳ như bị dội một xô nước lạnh, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Cùng lúc đó, có một tiếng nói nho nhỏ từ ngoài cửa truyền vào.

"Hẳn là bọn nó ngủ rồi, chúng ta vào đi."
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 19: Ngăn cản
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Cùng lúc đó, âm thanh mở cửa vang lên.

Lưng Hạ Thiên Kỳ lạnh buốt, lúc này, hắn đang rất bất an nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ đang mở ra, khóe mắt vẫn không quên chú ý vào Tào Kim Hải đang chìm trong giấc mộng.

Hắn không biết có nên đánh thức Tào Kim Hải hay không, trước mắt có thể xác định, Tào Kim Hải không có bất cứ vấn đề nào, mà vấn đề xuất phát từ cha mẹ của hắn ta.

Cha mẹ hắn ta rất có thể đã bị quỷ nhập xác.

"Không có gì đáng sợ cả, chỉ có hai con quỷ nhập xác thôi, mình có thể đối phó được."

Hạ Thiên Kỳ đã nghe Lãnh Nguyệt nói qua, quỷ nhập xác chỉ có thể dựa vào sức lực trên cơ thể người bị nhập, bên trong đó là quỷ vật rất yếu tồn tại.

Sau khi đã nghĩ thông chuyện này, nỗi bất an trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã bình thường lại, ngược lại, hắn còn muốn xem xem, hai con quỷ nhập xác kia có thể làm được gì.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn dứt khoát cẩn thận đi đến cửa, như vậy, cũng có thể ngăn chặn bọn chúng xông vào.

Không lâu sau, đã nghe được giọng nói vang lên sau cánh cửa.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Cửa không mở được, đã bị khóa trong rồi."

"Đáng chết!"

Nghe tiếng nói thầm ngoài cửa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cười lạnh, nhưng vẫn không dám khinh thường, dù sao cũng không thể loại bỏ khả năng bọn họ sẽ chạm trán.

Nhưng ngoài ý muốn đó là, ngoài cửa vậy mà đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.

Đây là một cảm giác hết sức quỷ dị, một giây trước ngoài cửa còn nghe thấy tiếng bàn tán xì xào, nhưng một giây sau lại hoàn toàn yên tĩnh.

Giống như xuất hiện sức mạnh nào đó đột nhiên ngăn chặn tiếng nói của hai con quỷ nhập xác ngoài cửa vậy.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Thiên Kỳ không dám lên tiếng, dù sao hắn đã từng lãnh hội sự xảo trá của quỷ vật, tuyệt đối không thua kém người thường.

Nín thở nghe âm thanh ngoài cửa, đột nhiên Hạ Thiên Kỳ có cảm giác lạ nên quay đầu lại, trong phòng ngủ chỉ tràn ngập ánh trăng, có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn hắn chằm chằm.

Không biết Tào Kim Hải đã tỉnh lại từ lúc nào, xem bộ dạng giống như muốn xuống giường.

"Xuỵt."

Thấy Tào Kim Hải muốn gọi mình, hắn ra hiệu im lặng, ý bảo hắn ta đừng lên tiếng. Thấy thế, trên mặt Tào Kim Hải lóe lên một chút mờ mịt, sau đó biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, rời khỏi giường, chậm rãi bước đến chỗ Hạ Thiên Kỳ đang ở cạnh cửa.

Ngoài cửa vẫn yên tĩnh như vậy, giống như hai con quỷ nhập xác đã rời đi.

Hạ Thiên Kỳ lùi về sau mấy bước, đụng phải Tào Kim Hải.

"Đúng thật cha mẹ mày có vấn đề."

Hạ Thiên Kỳ chỉ chỉ ngoài cửa, nói nhỏ đến mức giống như không thể nghe thấy âm thanh phát ra.

Nghe xong, trên mặt Tào Kim Hải tỏ ra rất kinh ngạc, tuy nhiên không đợi hắn ta nói cái gì, ngoài cửa đã vang lên giọng nói phụ nữ:

"Có tiếng nói! Tôi nghe thấy trong cửa có giọng nói, bọn nó đang tỉnh."

Đột nhiên có âm thanh vang lên, trong lòng Hạ Thiên Kỳ kinh hoảng run rẩy, hắn biết hai con quỷ vật kia không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, quả nhiên đang đứng ở ngoài cửa nghe lén.

"Vụng trộm đánh lén không thành, không phải là muốn công khai chém giết sao?"

Hạ Thiên Kỳ thầm chửi rửa một câu, tính quay đầu dặn dò Tào Kim Hải một câu, nhưng cậu ta đã đánh về phía hắn.

Đòn này ra tay rất mạnh, thẳng đến xương mũi Hạ Thiên Kỳ, cũng may Hạ Thiên Kỳ phản ứng rất nhanh, lúc này mới né sang một bên tránh đòn.

"Mày điên rồi!"

Hạ Thiên Kỳ không biết tại sao đột nhiên Tào Kim Hải lại ra tay với hắn, tuy nhiên nghĩ lại, hắn đã lập tức hiểu ra. Hai con quỷ nhập xác ngoài cửa không thể vào được, nên đã nhập vào người Tào Kim Hải.

Giống như chứng minh suy đoán của hắn, cửa phòng ngủ đang yên tĩnh, lúc này lại vang lên một tràng âm thanh đập mạnh.

Hiển nhiên quỷ vật ngoài cửa còn chưa tuyệt vọng.

Nhưng trong chuyện này lại xuất hiện một vấn đề, đó là, nếu như trên người Tào Kim Hải có năng lực của quỷ nhập xác, vậy thì cần gì phải lén lén lút lút, giống như dứt khoát với Lý Xương Dã vậy, quỷ nhập xác điều khiển hắn ta tự sát, không phải tốt hơn sao.

Nhưng hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Tào Kim Hải lại đánh một đòn về phía hắn.

"Lệ quỷ tao không đánh lại, nhưng xử lý mày thì tao dư sức."

Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đến giờ, không sợ nhất là đánh nhau, đừng nói Tào Kim Hải gầy yếu như vậy, ngay cả những tên thân thể cường tráng, hắn cũng đánh cho đối phương răng rơi đầy đất.

Đã quyết định ra tay, Hạ Thiên Kỳ cũng không bị động trốn tránh nữa, sau khi nghiêng đầu né tránh nắm đấm của Tào Kim Hải, hắn liền tung một cước rất đẹp, đá mạnh vào mặt cậu ta.

Tào Kim Hải gào lên thê thảm, thân thể bay ra một đoạn xa, nằm rạp trên đất, không nhúc nhích.

Hạ Thiên Kỳ không biết là hắn ta giả chết hay là hôn mê thật, nên cũng không dám liều lĩnh qua đó, đành phải cảnh giác đứng nguyên tại chỗ. Đề phòng Tào Kim Hải lúc nào cũng có thể đứng dậy, liều mạng xông đến, cửa phòng lại sắp bị quỷ vật phá hủy mà vào.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, Hạ Thiên Kỳ quệt ngang giọt mồ hôi trên trán, cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng phát ra một tiếng vang "không cam lòng", rốt cục cũng bị phá tan.

Ngoài cửa, có một đôi nam nữ trung niên đang đứng đó, biểu cảm trên mặt sắc như con dao đang nằm trong tay họ, phát ra ánh sáng rất âm hiểm.

"Chúng mày rốt cục là loại quỷ nào? Nói cho chúng mày biết, không muốn chết thì nhanh chóng cút đi."

Đối với hai con quỷ vật cầm dao, hơn nữa lại không sợ chết, mặc dù Hạ Thiên Kỳ có chút năng lực, nhưng trong lòng hắn cũng rất lo sợ.

Tuy nhiên, tình huống này cũng không phải quá tệ, hắn không thu được lợi lộc gì, thì hai con quỷ vật kia cũng như vậy, không chiếm được tiện nghi nào.

"Chết đi!"

Hai con quỷ vật không để ý đến lời cảnh cáo của Hạ Thiên Kỳ, dùng cách thức dã man nhất lao đến chỗ hắn. Trong quá trình đó, Hạ Thiên Kỳ lùi lại phía sau, mãi đến lúc lưng chạm sát lên tường, mới dừng lại, bày ra tư thế phòng thủ.

Hai con quỷ nhập xác xông lên rất nhanh, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới lại sơ hở trăm chỗ, Hạ Thiên Kỳ chọn ra tay với người phụ nữ trước, lúc người đó vung dao nhọn đâm về phía hắn, thì hắn lên gối, cánh tay nắm chặt cổ tay bà ta.

Mà trong khoảng thời gian đó, con dao trong tay người đàn ông trung niên cũng sượt qua.

Hai tay Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên phát lực, cổ tay của người đàn bà xoay một góc vuông 90 độ, sau đó thấy bà ta la lên thảm thiết, Hạ Thiên Kỳ đánh bà ta lăn ra xa, làm cho con dao trên tay người đàn ông đánh xuống cũng thất bại.

Người kia thấy một đòn của mình không có kết quả, nên càng liều mạng đánh tới, nhưng lần này, Hạ Thiên Kỳ đã sớm chuẩn bị, không đợi ông ta chém xuống, hắn đã đứng phắt dậy, nắm chặt cổ tay cánh tay đang cầm dao của ông ta.

Sức lực của đàn ông so với phụ nữ lớn hơn, nhưng quỷ nhập xác người chỉ có thể dựa vào sức lực con người, nhưng nó phát huy được sức mạnh, nên quả thật mạnh hơn người bình thường.

Tuy nhiên Hạ Thien Kỳ cũng không liều mạng với nó, kẹp nó vào nách, sau đó hạ khuỷu tay liên tiếp ra hai đòn hiểm, sau đó cảm giác sức lực của ông ta cũng đã giảm, hắn nắm lấy cơ hội đó, bẻ cong khuỷu tay của ông ta.

"Rắc!"

Theo tiếng la thê thảm của người đàn ông, con dao trong tay ông ta cũng rơi xuống đất, dội lên một loạt âm thanh liên tiếp.

Thấy vốn dĩ không cách nào đối phó với Hạ Thiên Kỳ, hai con quỷ nhập xác cũng không tiếp tục cố gắng, sau khi nhìn hắn một cách độc ác, chúng vội thoát khỏi phòng ngủ, rời đi.

Hạ Thiên Kỳ cũng không đuổi theo, dù thế nào đó cũng là cha mẹ Tào Kim Hải, hắn không thể xuống tay với hai người họ. Mặt khác hắn cũng không yên lòng với Tào Kim Hải, ai biết hai con quỷ kia còn làm ra những trò gì.

Vậy nên, hiện tại hắn chỉ có thể ở đây trông chừng Tào Kim Hải.

Còn chuyện khác, chỉ đành chờ Lãnh Nguyệt đến rồi nói tiếp.
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 20: Khủng hoảng
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Tào Kim Hải vẫn nằm rạp trên đất, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám qua xem hắn ta thế nào, chỉ mở đồng hồ vinh dự gọi cho Lãnh Nguyệt.

Trong đồng hồ vinh dự, hắn kể cho Lãnh Nguyệt nghe qua về chuyện vừa mới xảy ra, anh ta nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ nói là sẽ nhanh đến đây, bảo hắn ở đó đợi mình.

Ngắt cuộc gọi, Hạ Thiên Kỳ dựa vào tường nhả ra làn khói, người ta nói thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng trong một khoảng thời gian nào đó, có lẽ nó lại chính là người bạn trung thành nhất của mình.

Cố gắng khống chế để bản thân không suy nghĩ quá nhiều, khoảng nửa giờ sau, Tào Kim Hải ở trên mặt đất đau đớn rên rỉ tỉnh dậy.

Hạ Thiên Kỳ không đến đỡ hắn ta, có câu nói, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, xảy qua chuyện tình cờ lúc nãy, hắn thật sự rất khó để tin tưởng Tào Kim Hải lần nữa, ít nhất phải giải quyết hoàn toàn chuyện vừa xảy ra trước đó đã.

"Mặt mũi tao làm sao lại đau nhức đến vậy..."

Tào Kim Hải ôm khuôn mặt sưng đỏ, mờ mịt quan sát xung quanh, một lúc sau ánh mắt mới dừng lại trên người Hạ Thiên Kỳ, bất an kêu lên:

"Thiên Kỳ? Trời..."

"Đừng la, là tao."

Hạ Thiên Kỳ phất tay cắt ngang lời hắn ta, thấy Tào Kim Hải muốn đi đến chỗ mình đã vội vàng ngăn lại:

"Trước mắt mày đứng đến đây, cứ ở đó đợi đi, tao có vài chuyện muốn hỏi mày."

"A." Không biết có phải Tào Kim Hải cũng đang nghi ngờ Hạ Thiên Kỳ hay không mà cơ thể đang bước về phía trước cũng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Có phải lúc nãy mày cũng mơ thấy giấc mơ kia?"

"Có." Tào Kim Hải gật nhẹ đầu khẳng định.

"Mơ thấy gì vậy?"

"Tao mơ không thấy mày đâu." Nói đến đoạn này, sắc mặt Tào Kim Hải trở nên rất khó coi.

"Không thấy tao?" Hạ Thiên Kỳ nhắc lại một tiếng, rồi ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.

"Nội dung lần này hơi khác so với những lần khác, tao vẫn mơ thấy nơi này.

Mấy lần trước tao cảm thấy mình đã đi vào cảnh trong mơ, vì ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bị tiếng giày cao gót và tiếng giày da đánh thức.

Nhưng hôm nay, tao không rơi vào trạng thái kia, khác là, tao thế mà tỉnh lại. Như chuyện xảy ra lúc trước chỉ là mơ, tỉnh lại trong mơ mới là thật.

Trong mơ, sau khi tỉnh lại, theo bản năng tao đi tìm mày, nhưng lại phát hiện mày không có ở đây, trong phòng khách tối đen như mực, tao thấp thỏm ra ngoài dạo quanh một vòng, trong quá trình đó, tao gặp đã gặp cha tao.

Lúc đó tao đã bị dọa sợ, nhưng cha lại cho tao một cảm giác rất quen thuộc, ông hỏi tao sao trễ vậy rồi còn chưa ngủ, lúc ấy tao hoàn toàn sợ đến choáng váng, chỉ gật nhẹ đầu, cha tao cũng không có phản ứng gì, vậy nên tao đã vội bước vào nhà vệ sinh.

Tao không dám tiếp tục chờ đợi ở trong phòng khác, vội vàng trở về phòng ngủ.

Sau khi về, tao cuộn mình trên giường chờ đợi, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng chuyện cha mẹ muốn giết tao, nhưng trên thực tế tao không cảm thấy chuyện này sẽ xảy ra.

Giống như tất cả những giấc mơ trước kia, cũng chỉ là cảnh trong mơ kéo dài một chút mà thôi, chẳng có gì để sợ hãi cả.

Đột nhiên tao cảm thấy, trong mơ cứ như vậy cũng rất tốt, tao muốn ở trong mơ muốn thử gọi điện thoại cho mày."

"Trong mơ mày gọi điện thoại cho tao? Tao bắt máy không?"

"Có, mày nói tao đã lâu không gặp, lúc nào tụ tập một bữa, còn hỏi han tình hình gần đây của tao. Tao cũng không nhiều lời, chỉ nói khi nào rảnh thì liên hệ rồi ngắt điện thoại."

Nhìn qua, Tào Kim Hải không có vẻ như đang nói dối, trên mặt có một chút hoài niệm:

"Lúc ấy tao chỉ ước, thế giới thật cũng như vậy thì tốt biết bao nhiêu, Thiên Kỳ, lần đầu tiên tao cảm thấy, có thể yên ổn ngủ một giấc như vậy thật hạnh phúc.

Sau đó tao lại ngủ, tỉnh lại lần nữa đã thấy mình bị đau nhức."

Nói xong, Tào Kim Hải vẫn không quên ôm mặt kêu lên đau đớn.

"Rốt cục thì tình hình thế nào?"

Lúc này đây, trong đầu Hạ Thiên Kỳ thấy rối tung, nói đúng hơn là hắn sắp bị Tào Kim Hải làm cho không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ nữa rồi.

Trong mấy ngày liên tiếp, Tào Kim Hải đều mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ, cha mẹ cậu ta muốn giết hắn ta, nhưng hôm nay lại mơ thấy một giấc mơ hoàn toàn khác, tất cả mọi chuyện ở trong mơ giống như một lần nữa trở về hiện thực, cho hắn ta cảm giác rất thân thuộc.

"Chẳng lẽ mấy hôm trước Tào Kim Hải nghĩ hắn ta nằm mơ, nhưng trên thực tế không phải như vậy, đến tối hôm qua mới thật sự là nằm mơ sao?"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, nếu Tào Kim Hải không lừa hắn, thì trước mắt chỉ có lý giải như vậy mới hợp lý.

"Thiên Kỳ, rốt cục thì vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, mặt tao sao lại đau nhức như vậy, sưng cả lên. Đau chết mất!"

"Mày không biết xấu hổ sao còn hỏi tao, vừa rồi thiếu chút nữa thôi tao đã bị cả nhà mày giết!"

Hạ Thiên Kỳ nhớ lại, lúc nãy bị Tào Kim Hải đánh lén thì lại thấy tức giận, không kiên nhẫn chỉ tay vào mặt hắn ta, nói:

"Tóm lại, mày cứ ở đó đợi thôi, lúc nào người bạn kia của tao đến thì tao sẽ hỏi chuyện mày lúc đó."

Cứ như thế trong một khoảng thời gian, thấy Hạ Thiên Kỳ không thèm để ý đến mình, Tào Kim Hải gần như muốn nổi điên lên.

Gần 2 giờ sáng, Lãnh Nguyệt mới gọi điện thoại cho Hạ Thiên Kỳ, báo với hắn mình đã đến.

Sau khi Hạ Thiên Kỳ nói rõ địa chỉ nhà của Tào Kim Hải cho anh ta biết, thì khoảng 10 phút sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Để đề phòng Tào Kim Hải đi đến cạnh cửa, Hạ Thiên Kỳ nhìn dọc theo hành lang, thấy đúng là Lãnh Nguyệt vẻ mặt không thay đổi đang đứng ở ngoài cửa.

Thấy người đến đúng là Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ mới mở cửa ra.

"Rốt cục cũng chờ được anh đến, may mà tôi không bỏ cuộc..."

"Hơn nửa đêm rồi, đừng nói những lời lẽ như vậy."

Lãnh Nguyệt trừng mắt với Hạ Thiên Kỳ, sau đó đi vào phòng khách.

Không biết có phải lúc trước, Hạ Thiên Kỳ đã giới thiệu quá mức lợi hại hay không, mà lúc Tào Kim Hải nhìn thấy người thật, vẻ mặt cũng có chút kỳ lạ.

Vì trong nhà có ba người bọn họ, vậy nên họ cũng không trở về phòng ngủ, mà ngồi ngay ở phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ vẫn như trước, chỉ liếc trộm Lãnh Nguyệt một cái, giới thiệu với Tào Kim Hải:

"Đây là người trong điện thoại tôi đã nói với anh, Tào Kim Hải, anh cứ gọi hắn là Kim Hải được rồi." Quay đầu, giới thiệu với Tào Kim Hải:

"Đây là Lãnh Nguyệt."

Hai người chỉ gật đầu xem như đã quen biết, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại kể tình huống của Tào Kim Hải cho Lãnh Nguyệt nghe một lần nữa.

Nghe xong, Lãnh Nguyệt trầm mặc một lúc, sau đó nói:

"Những thứ dây dưa với hai người hẳn là có liên quan đến năng lực của quỷ nhập xác, về phần cảnh trong mơ anh nói, chắc chỉ là ảo cảnh chúng cố ý tạo ra thôi.

Muốn đối phó với bọn chúng cũng không khó, cái khó là ép chúng ra khỏi cơ thể của cha mẹ cậu ta thôi.

Tôi có cách này có thể thử một chút."

Nói đến đoạn này, đột nhiên Lãnh Nguyệt lại nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ.

Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cười khan nói:

"Anh nhìn tôi làm gì, chuyện này anh nói sao thì quyết vậy."

Được Hạ Thiên Kỳ "trao quyền", Lãnh Nguyệt lấy một con dao trong ba lô, sau đó nói:

"Anh là thể chất ác linh, cần ít máu trên người anh để áp chế bọn chúng."

Vốn Hạ Thiên Kỳ định hỏi Lãnh Nguyệt cầm dao để làm gì, kết quả nửa ngày sau lại bảo muốn xin ít máu của hắn, dùng dao lấy máu, chuyện này không phải quá phô trương hay sao.

"Muốn lấy bao nhiêu? Trận này anh "chiến" quá dọa người rồi."

"Đây không phải là dao bình thường, chỉ cần một chút thôi, anh duỗi tay ra đi."

"Tốt thôi. Tào Kim Hải, xong chuyện này, tao xem mày có mời tao một con rồng không!"

Hạ Thiên Kỳ cắn răng, định đưa cánh tay ra, nhưng lúc này, điện thoại trong túi hắn lại rung lên.

"Ừm?"

Theo bản năng, hắn lấy điện thoại ra xem, khắp cơ thể là một hơi lạnh đến thấu tim.

Người gọi đến lúc này là... Lãnh Nguyệt!

Nếu như người đang gọi mới là Lãnh Nguyệt, thì người đang ngồi đối điện với bọn hắn là ai?
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 21: Ác mộng
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
Chớp mắt một cái, trên trán Hạ Thiên Kỳ rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không, hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.

Hắn run rẩy cầm di động, trong phòng khách chỉ còn tiếng điện thoại rung vang lên, như đang nhắc nhở hắn, vốn dĩ đối diện với hắn là một con quỷ!

Hạ Thiên Kỳ không nghe điện thoại, mà chỉ ngẩng đầu liếc thoáng qua hai người đang nhìn mình. Lúc này đây, bất kể là Lãnh Nguyệt hay là Tào Kim Hải, trên mặt họ đều không có gì là dữ tợn.

Loạn, loạn rồi. Rốt cục thì đâu là thật đâu là giả chứ?

"Điện thoại của mày đang reo, sao không bắt máy vậy?"

Tào Kim Hải âm trầm nhìn hắn, cất tiếng đầy nghi ngờ.

"Một cuộc điện thoại quấy rầy thôi, không quen, không cần để ý đâu."

Hạ Thiên Kỳ cố gắng trấn định mình, cứ xem như đối diện với hắn là hai con quỷ, chỉ cần không quá lợi hại, thì hắn vẫn có thể chạy thoát.

Không, phải nói là hắn nhất định phải trốn, bất kể hai người đối diện là ai.

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói không muốn nhận, ánh mắt đang đờ đẫn của Lãnh Nguyệt bỗng sáng lên, tiếp đó nói:

"Được rồi, đưa tay qua đây, tôi chỉ lấy một chút máu thôi."

"Từ nhỏ tôi đã có ác cảm với dao, Kim Hải, tao nhớ trong phòng bếp nhà mày có con dao gọt hoa quả, vẫn nên đổi một con dao nhỏ hơn một chút."

Nghe vậy, Tào Kim Hải hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Hạ Thiên Kỳ, hắn ta đành phải đứng dậy đi xem một chút, sau đó bước vào phòng bếp.

Thấy Tào Kim Hải đi khỏi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đanh lại, không hề có điểm báo trước, sau đó bất ngờ hất tung bàn ăn trước mặt.

Lãnh Nguyệt ngồi trước bàn trà không ngờ Hạ Thiên Kỳ sẽ đột nhiên hất bàn như vậy, không kịp tránh, bị đánh ngay đầu, tiếng một người đàn bà thét lên.

"***, quả nhiên là do quỷ biến thành!"

Thấy đánh lén thành công, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ, thoải mái đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Cùng lúc đó, Tào Kim Hải cảm thấy bất thường, vội vàng lao ra khỏi phòng bếp, con dao trên tay hắn ta phát sáng.

"Chết đi!"

Tào Kim Hải hét lên, đánh về phía Hạ Thiên Kỳ.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rét run, tăng tốc độ chạy, đợi sau khi đến cửa nhanh chóng ấn mở khóa, chỉ tiếc, ngay lúc đó con dao trên tay Tào Kim Hải cũng đã găm lên người hắn, không kịp trở tay rồi.

Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng, cơ thể lao về phía trước, đẩy cửa lảo đảo ngã nghiêng lăn xuống cầu thang.

Mặc dù hắn kiệt sức mới xảy ra phản ứng như vậy, nhưng vì sau lưng bị dao rạch một đường, nên cả tấm lưng trở nên trơn trượt.

Không quan tâm vết thương của mình, Hạ Thiên Kỳ đau đớn bò dậy, liều mạng chạy xuống lầu, theo từng bước chân, sau lưng lại lan đến một trận đau đớn.

Nói thật, nếu cho hắn quay lại, liều mạng với hai con quỷ vật kia, chưa chắc hắn đã thua, nhưng chuyện này dù sao cũng không phải cách. Nếu hắn cứ trải qua mấy chuyện như vậy, chắc chắn tinh thần của hắn sẽ xuống dóc.

Hiện tại, hắn thật sự không phân biệt được có phải mình đang nằm mơ hay không.

Hạ Thiên Kỳ trốn ra hành lang, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó cũng im bặt, nhưng hắn không dám dừng lại, chạy nhanh ra khỏi khu chung cư.

Mãi đến khi có xe cộ qua lại trên đường, hắn mới dừng lại thở một hơi.

Nhưng vừa buông lỏng tinh thần, lại làm vết thương trên lưng hắn càng đau hơn, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, thậm chí hắn còn có chút hoa mắt.

"Rốt cục cũng không thoát khỏi mệnh mất máu mà."

Hạ Thiên Kỳ tự cười khẩy mình một cái, tìm tiệm thuốc mở cửa 24 giờ mua một ít thuốc cầm máu và băng gạc.

Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, hắn cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho Lãnh Nguyệt, nhưng lại sợ gặp phải "lừa đảo", nên hắn bỏ điện thoại xuống, mở tính năng của đồng hồ vinh dự ra.

"Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt, anh đang ở đâu?"

"Đây, anh đang làm gì vậy, gọi cho anh mấy cuộc nhưng không có ai nhận."

"Đừng nói nữa, tôi vừa bị một con quỷ giả mạo anh tính kế, hiện tại tinh thần tôi đang bị khủng hoảng đây."

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ sợ Lãnh Nguyệt này cũng là giả, nên hỏi:

"Anh nói cho tôi biết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?"

"Làm gì?"

"Làm gì là làm gì, ai biết anh có phải là giả hay không!"

"Học viện nữ sinh Tề Hà."

"Ai ở chung với chúng ta?"

"Lưu Ngôn Mẫn, Nam Cung Vân."

"Ngực Nam Cung Vân lớn hay bé?"

"Anh đã đủ chưa!" Trong bộ đàm, Lãnh Nguyệt đột nhiên gầm lên.

"Thật là tôi bị dọa cho sợ rồi." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, Lãnh Nguyệt này hẳn là thật rồi, nên cũng không nói nhảm nữa:

"Bây giờ anh đến đâu rồi."

"Chung cư Thanh Hà."

"Anh đến rồi?"

"Ừm. Anh đang ở đâu?"

"Tôi ở đầu phố phía đối diện, chúng ta gặp nhau ở cổng tiệm thuốc 24 giờ."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ gắng chịu đau đớn, bước đến chỗ đầu phố, trong quá trình đó, điện thoại di động của hắn có rung lên.

Lấy điện thoại ra xem, vậy mà người gọi lại là "Lãnh Nguyệt".

Hạ Thiên Kỳ không bao giờ tin tưởng điện thoại nữa, trực tiếp tắt điện thoại, đi thẳng về phía trước.

Đến đầu phố, đứng chờ khoảng 3 phút, đã thấy xe của Lãnh Nguyệt đang đỗ lại ven đường, qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay gọi hắn.

Lãnh Nguyệt mang một bộ đồ thể thao màu trắng xám, so với bộ đồ màu đen bó sát của "hàng giả" trước đó là hoàn toàn khác biệt, mặc dù trên mặt họ đều không có chút cảm xúc nào.

Mở cửa xe ngồi vào, Hạ Thiên Kỳ ôm lấy vết thương trên lưng kêu đau, thấy thế, Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi:

"Anh bị thương rồi?"

"Ừm, bị chém một dao. Giúp tôi bôi một ít thuốc."

"Đưa thuốc cho tôi, xoay người đi."

Giọng điệu của Lãnh Nguyệt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng lần này nghe thấy, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Không thể nghi ngờ nữa, Lãnh Nguyệt là người rất đáng để hắn tin tưởng.

Động tác của Lãnh Nguyệt rất nhuần nhuyễn, hiển nhiên trước kia đã bị thương không ít, rất nhanh đã băng bó xong.

Hạ Thiên Kỳ thử cử động một chút, mặc dù còn chút đau, nhưng so với trước đó đã đỡ hơn không ít. Hắn không có tư chất, vứt hết băng gạc nhuốm máu ra ngoài cửa sổ, cũng vì vậy mà hắn bị Lãnh Nguyệt tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.

"Rốt cục thì chuyện gì xảy ra, sao anh lại ra đây, người bạn kia đâu?"

"Hầy, đừng nói nữa." Nghe Lãnh Nguyệt hỏi thăm, Hạ Thiên Kỳ buồn khổ thở dài, nói:

"Hiện tại, tôi rối tung lên rồi, người bạn kia của tôi cũng như bị quỷ nhập vào, một dao trên lưng tôi là do hắn ta găm vào..."

Hạ Thiên Kỳ kể những chuyện phát sinh trước đó và vừa rồi cho Lãnh Nguyệt nghe qua một lần.

"Tôi rất bực mình, quỷ nhập xác người sao có thể biến hóa hình dạng của con người chứ, là ảo giác của tôi sao? Không phải, làm sao chúng có thể..."

"Bọn chúng không phải quỷ nhập xác người." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lãnh Nguyệt lắc đầu, cắt ngang lời của Hạ Thiên Kỳ.

"Không phải quỷ nhập xác người?"

"Ừm, theo lời kể của anh, thì hẳn bọn chúng là ác mộng."

"Ác mộng?"

"Ừm, ác mộng nói ra chính là quỷ vật trong mộng. Ở trình độ nào đó, bọn chúng và quỷ nhập xác đều có thể chiếm giữ cơ thể con người và điều khiển ý chí của họ, chỉ là cách làm khác mà thôi.

Một cái nhập xác nhờ vào cảnh trong mơ, còn một cái thì trực tiếp nhập xác.

Đồng thời, so với quỷ nhập xác người, ác mộng còn có năng lực đọc được ký ức của con người để biến ảo.

Về việc bọn chúng giả mạo tôi gọi điện thoại cho anh, hay trực tiếp tiến hành quấy nhiễu, khoản này, chỉ cần là quỷ vật thì đều có thể làm được."
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 22: Khủng bố
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
"Những quỷ vật đó đã thành tinh rồi, lợi hại như Ngộ Không vậy."

Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, theo thói quen châm một điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, hỏi:

"Tôi cũng tính là đối mặt trực diện với bọn chúng, cũng không phải là quá lợi hại. Nếu không phải vì an toàn của người bị chúng nhập xác, tôi đã có thể xử lý bọn chúng rồi."

Chuyện này, không phải Hạ Thiên Kỳ không phải nói khoác, cha mẹ của Tào Kim Hải đều đã già, thật không phải là đối thủ của hắn.

Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng gật nhẹ đầu đồng ý:

"Ác mộng và quỷ nhập xác đều là quỷ mị, quỷ vật tồn tại bên trong rất yếu, đối phó với chúng cũng không khó. Chỉ có điều, chúng có năng lực quỷ dị nên sẽ khó giải quyết hơn một chút.

Nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, quan trong là ở chỗ, chúng ta phải xác định được chúng ta phải làm gì."

Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ, Lãnh Nguyệt nói vậy là có ý gì, rõ ràng là anh ta muốn hỏi hắn muốn làm gì, đã hiểu rõ chuyện của Tào Kim Hải hay chưa.

Lúc đầu, hắn chỉ muốn giúp đỡ, kết quả chẳng những không giúp được mà chính hắn còn bị cuốn vào, cũng không trách vì sao Lãnh Nguyệt lại hỏi hắn như vậy, ngay cả hắn nghĩ lại cũng thấy xấu hổ.

Rốt cục, cũng vì kinh nghiệm của hắn còn ít, chưa đủ để hiểu rõ hết các loại quỷ vật.

Thấy Hạ Thiên Kỳ trầm mặc không nói, lúc này Lãnh Nguyệt nói tiếp:

"Theo lời anh kể trước đó, bất kể là người bạn đã chết hay là người hiện tại, quả thật họ đã bị ác mộng nhập xác.

So với quỷ nhập xác người, ác mộng nhập xác gặp một số khó khăn hơn, chủ yếu là do ý thức của con người mạnh hay yếu quyết định.

Ý thức của con người là vấn đề khá mờ mịt, theo tôi hiểu thì ý thức với ký ức tách rời nhau.

Nếu hình dung ví von một chút, ý thức là khả năng tính toán nên hành động thế nào ở hiện tại, còn ký ức là khả năng tính toán trong quá khứ.

Mà chỉ cần có một tính toán thôi, đó cũng là ý thức. Nhưng nếu không đủ khả năng để ghi nhớ thì ký ức sẽ không đầy đủ.

Có thể nói, ý thức là tiền đề để có ký ức, đây là là nguyên nhân mà phần lớn mọi người đều không nhớ được những chuyện trong mơ. Bởi vì họ tồn tại ý thức mà không có ký ức."

Nghe Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ có chút mơ hồ, vì hắn nhớ lại những giấc mơ trong quá khứ, dù tốt hay xấu thì cũng không còn nhớ rõ.

Hạ Thiên Kỳ không xen ngang lời Lãnh Nguyệt, chỉ rít một hơi thuốc, tiếp tục nghe anh ta nói:

"Ác mộng là một loại ma tâm, hầu như mỗi người đều có ma tâm. Mà ma tâm đơn giản có thể hiểu là có ý nghĩ xấu. Tất cả mọi vật trên thế gian đều có sự cân bằng, có sống có chết, có tốt có xấu, có nguyên nhân ắt hẳn có kết quả.

Bản tính con người vốn dĩ đã tồn tại cái ác, mà tâm ma lại bị lý trí vào đạo đức buộc chặt, chính nó sẽ làm hại anh.

Tụ tập, tham lam, ác độc, tàn nhẫn đều là những tính chất xấu.

Những loại này, lúc tinh thần mọi người ổn định, có ý chí kiên cường sẽ không xuất hiện, chỉ khi nào ý chí của con người suy sụp, hoặc tinh thần có vấn đề mới có thể xảy ra, sau đó kết hợp với du hồn xung quanh, tạo thành ác mộng.

Đây cũng chính là nguyên nhân mơ thấy ác mộng.

Sau khi ác mộng xuất hiện, nó sẽ không ngừng dùng cảnh trong mơ để làm tinh thần người bị nhập xác suy sụp, làm ý thức của những người đó trở nên hạn hẹp, sau đó mới có thể chiếm giữ.

Vậy nên, hai người bạn kia của anh mỗi ngày đều mơ thấy một cơn ác mộng, trên thực tế là sau khi bị ác mộng nhập xác, thủ đoạn của chúng là cố ý làm cho tinh thần của bạn anh sụp đổ."

Nghe đến đây, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu rõ, giật mình nói:

"Anh nói bất kể là Lý Xương Dã hay Tào Kim Hải, họ nói có người muốn giết mình đều là ác mộng đang cố ý hù dọa họ sao, trên thực tế, vốn dĩ ác mộng sẽ không giết họ, đúng không?"

"Trong tình huống bình thường là vậy, dù sao ác mộng cũng muốn cướp đoạt cơ thể, dùng cơ thể con người để tồn tại. Tuy nhiên không có chuyện gì là tuyệt đối, có một số ít ác mộng vẫn muốn giết chóc."

Xâu chuỗi tất cả lời nói của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, ác mộng nhập trên người Lý Xương Dã kia hẳn là muốn giết chóc, vậy nên sau khi lợi dụng Lý Xương Dã để giết Dương Thư Thành thì lại thao túng hắn ta tự sát luôn.

Còn ác mộng nhập vào người Tào Kim Hải là loại khác, chỉ muốn chiếm đóng thân thể của hắn ta, sỡ dĩ hắn ta sẽ trở thành đối tượng bị bọn chúng tìm giết, sự xuất hiện của nó là để ngăn cản kế hoạch của bọn kia.

"Nói như vậy, quả thật cha mẹ của Tào Kim Hải đã bị ác mộng nhập vào sao?"

"Ừm, hẳn là như vậy." Nói đến đoạn này, không biết Lãnh Nguyệt nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên cổ quái, nói:

"Nếu như tôi đoán không nhầm, thì ba con ác mộng kia là người một nhà, muốn mượn gia đình của bạn anh để hồi sinh."

"Ba con ác mộng là người một nhà?" Hạ Thiên Kỳ lại nghe một chuyện, hắn không thể tưởng tượng được.

"Ừm, rất có thể là như vậy." Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu khẳng định, giải thích hai câu đơn giản:

"Tôi vừa nói với anh, ác mộng là do tâm trạng xấu của bản thân kết hợp với du hồn xung quanh.

Quả thật du hồn này chính là hồn ma, tuy nhiên những quỷ vật này rất mờ mịt, không có gì gọi là oán niệm cả."

"Linh hồn thuần khiết?"

"Ừm, anh hiểu như vậy cũng được, tóm lại, du hồn không phải là hồn ma có ác ý, bọn chúng chỉ là con người sau khi chết tạo thành. Có một số hồn ma còn nhớ được một số ký ức, loại này sau này sẽ trở thành ác mộng, trở thành ác mộng thì sẽ có ký ức, vậy nên sau khi nhập xác thành công, chắc chắn sẽ có cuộc sống mới.

Còn những hồn ma không có ký ức, sau khi biến thành ác mộng, sẽ bị tâm tư xấu xa của con người chi phối, trở thành ác mộng chỉ muốn giết chóc.

Còn điều tối muốn nói, ba con ác mộng nhập vào gia đình bạn của anh, có thể bọn chúng là người một nhà."

"Tôi nghĩ tôi hiểu rồi."

Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ trắng bệch, chỉ gật nhẹ đầu, trong lòng không khỏi sinh ra một suy đoán đáng sợ, nếu điều Lãnh Nguyệt nói là sự thật, vậy trên thế gian này không biết có bao nhiêu người đã bị ác mộng thay thế?

Nói không chừng, ngay ở bên cạnh hắn, người thân của hắn, bạn bè của hắn cũng có loại này tồn tại.

Nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy rùng mình.

"Xuất hiện tình huống này... Không lẽ có nhiều trường hợp bị ác mộng cũng như quỷ nhập xác tráo đổi sao?"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, mình cần phải làm rõ một số chuyện trong lòng mình.

"Một phần rất nhỏ thôi." Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời, nhưng không để Hạ Thiên Kỳ kịp thở phào, anh ta đã nói tiếp:

"Nhưng anh biết đấy, trên đời này có rất rất nhiều người."

Nghe xong, tim Hạ Thiên Kỳ đập nhanh, hắn khẽ lắc đầu, so với những hiếu kỳ này, hiện tại hắn nên quan tâm đến việc tiếp theo họ nên làm gì thì tốt hơn.

"Tôi muốn cứu gia đình Tào Kim Hải, anh có cách nào không?"
 
Quyển 4: Tiếng thét kinh hoàng
Chương 23: Đối phó
Dịch: Witch | Nhóm dịch Pair Play
Beta + edit: Caffeine | MN12CS
"Có cách, chỉ là phiền phức một chút thôi, chúng ta không thể dùng sức mạnh của mình để đối phó với bọn chúng, chỉ làm tổn thương đến cơ thể mà chúng nhập vào thôi, không ảnh hưởng đến chúng được."

"Không lẽ thuật pháp của anh cũng không thể ép chúng ra khỏi người họ sao?" Hạ Thiên Kỳ không nhịn được, hỏi một câu."

"Ác mộng là quỷ vật trong mơ, xem ra anh vẫn không hiểu ý của tôi rồi."

Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt, lắc đầu, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

"Vốn dĩ cảnh trong mơ không thuộc về thế giới này của chúng ta, nó tồn tại độc lập, vậy nên thuật pháp của thế giới này vô dụng với nó."

"Thượng phuông bảo kiếm của tiền triều không chém được đầu quan sao?" Đột nhiên Hạ Thiên kỳ nghĩ đến một lời thoại trong phim ảnh, thốt lên.

"Ừm, như vậy cũng đúng, nếu chúng ta muốn diệt trừ hết bọn chúng, nhất định phải tiến hành trong thế giới của bọn chúng. Nói thẳng ra là phải vào thế giới trong mơ của chúng."

"Thế giới trong mơ?" Hạ Thiên Kỳ khẽ lặp lại một câu:

"Chuyện này đều là mơ, chẳng lẽ có một thế giới ở trong mơ thật? Cứ xem như trong mơ tồn tại một thế giới thật, nhưng mỗi người đều mơ thấy những giấc mơ khác nhau, làm sao chúng ta có thể tìm được thế giới của ba ác mộng kia?"

"Cái thế giới này rất phức tạp, anh quá coi thường tinh thần của con người rồi."

Những lời này của Lãnh Nguyệt làm Hạ Thiên kỳ cứng họng, quả thật hắn chỉ như một "tay mơ", chẳng hiểu gì về phương diện linh dị cả.

"Nguyệt thần, tôi gọi anh là Nguyệt thần còn không đúng sao, tôi thừa nhận mình là tay mơ, anh nói chúng ta nên làm gì đây."

Hạ Thiên Kỳ nhận thua, nói.

"Ba con ác mộng kia ở cùng nhau, hiển nhiên là bọn chúng đến từ một giấc mơ, hay nói một cách khác, chúng ta tùy ý tiến vào giấc mơ của một trong ba người kia đều có thể tìm được chúng.

Anh hiểu ý tôi không?"

"Ừm, cũng hơi hiểu. Tuy nhiên, không phải anh nói với tôi, thế giới này không chỉ một, mà tồn tại rất nhiều sao? Giống như các nhà khoa học dự đoán thế giới ba chiều, bốn chiều và các loại thế giới song song sao?"

"Tôi không biết, thế giới ba chiều, bốn chiều anh nói là cái gì, nhưng anh nói thế cũng không hẳn là sai, quả thật không chỉ có một thế giới, nói phóng đại lên một chút, thì có thể tồn tại vô số thế giới.

Chỉ là trong tình huống bình thường, chúng ta không có cách nào gặp những thế giới đó, đã không gặp được thì cũng không nhắc đến, chỉ có khi chính bản thân mình ở trong trạng thái đặc thù, mới có thể tiến vào đó.

Mà những trạng thái đặc thù kia, bao gồm cả nằm mơ."

"Anh nói là, những thứ chúng ta thấy trong mơ quả thật đều là những thế giới khác?"

Lời nói này của Lãnh Nguyệt đã làm Hạ Thiên Kỳ thấy hoảng sợ không ít, bình thường hắn vẫn cho rằng những giấc mơ kia đều là những suy nghĩ bình thường, không nghĩ đến chúng đều là thật.

Chuyện này đối với hắn là quá mức chấn động.

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, nhiều khi hắn muốn nằm mơ nhưng không được, nhưng có những lúc không muốn lại nằm mơ thấy những cảnh sinh hoạt thường ngày, hoặc là một số giấc mơ kỳ lạ.

Lãnh Nguyệt không trả lời hắn, tiếp tục nói:

"Sở dĩ chúng ta sẽ bước vào những thế giới kia, vì lúc con người đang ngủ say, ý thức sẽ tách rời khỏi thể xác một lúc, ngẫu nhiên tiến vào thế giới kia. Tuy nhiên, sau khi chúng ta tỉnh lại, ý thức sẽ nhanh chóng trở về, sau đó rời khỏi thế giới kia."

"Lời nói này của anh có chỗ không đúng, nhiều lúc tôi nằm mơ, cảnh trong mơ rất mơ hồ, nhiều khi là cảnh của những giấc mộng khác nối liền nhau."

"Đó là vì trong lúc anh ngủ say, quá nhiều lần có dấu hiệu tỉnh lại.

Trước đó tôi có nói, mỗi lần anh tỉnh lại, ý thức rời khỏi thể xác sẽ quay về, nhưng sau khi ý thức của anh trở về, vì anh lại rơi vào trạng thái ngủ say nên nó tiếp tục tách rời thể xác, mà không lâu sau, anh lại có dấu hiệu tỉnh lại thì nó sẽ trở về lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, vậy nên anh mới mơ thấy rất nhiều cảnh, và cũng rất rối."

Nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ gãi gãi đầu, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy, sau đó nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Lãnh Nguyệt, hỏi:

"Những chuyện này không phải do tự anh nghĩ vậy chứ."

"Không, đó là sự thật. Thỉnh thoảng chúng ta sẽ mơ thấy những cảnh quen thuộc, phát hiện có vài chuyện giống như trước đó mình đã từng trải qua, quả thật, những chuyện này là do ý thức của chúng ta xuyên đến tương lai nên thấy được."

"Được rồi, những chuyện xuyên qua này trước mắt cứ để sang một bên, anh còn chưa nói rõ chúng ta phải làm như thế nào."

Hạ Thiên Kỳ thừa nhận, quả thật hắn có thấy một số bài luận về việc ý thức xuyên qua, nhưng khi loại biện luận này được Lãnh Nguyệt nói ra, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.

Giống như, nếu hắn biết được càng nhiều thì chính bản thân hắn cũng sẽ càng cách xa thế giới này.

Đột nhiên hắn nghĩ đến, từ trước đến nay có rất nhiều nhà khoa học và học giả, đại đa số bọn họ đều trở thành những người luận chuyện quỷ thần, còn có người biến thành kẻ điên.

Không dám tưởng tượng, rốt cục họ đã phát hiện bao nhiêu bí mật động trời còn ẩn giấu trên thế giới này.

Lãnh Nguyệt liếc qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bọn chúng đã chiếm được gia đình của bạn anh, nên có thể thấy bọn chúng muốn tiếp tục tồn tại dưới thân phân của một con người, vậy nên trước mắt, khả năng chúng bỏ chạy là rất nhỏ, tuy nhiên chậm một chút nữa thôi, chúng sẽ chạy mất."

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đến đó đi, nếu để bọn chúng chạy mất, muốn tìm ra sợ là rất khó."

Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục chậm trễ, thúc giục Lãnh Nguyệt lái xe.

Rất nhanh, hai người họ đã về đến căn hộ của gia đình Tào Kim Hải ở khu chung cư Thanh Hà.

Sau khi xuống xe, hai người đều không nói với nhau bất cứ câu gì, vì vết thương trên lưng của Hạ Thiên Kỳ, vậy nên Lãnh Nguyệt cũng không để hắn vác trang bị, mà tự mình mang túi, cùng Hạ Thiên Kỳ một trước một sau đi lên lầu.

Khi đã đến tầng lầu nhà Tào Kim Hải, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ dừng lại, sau đó lấy một cây bút lông trong ba lô và một bình đựng dung dịch đỏ vàng trộn lẫn với nhau.

Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi Lãnh Nguyệt xem trong đó là thứ gì, lúc này, hắn áp tai vào sát cánh cửa, có thể nghe thấy, trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng đối thoại, và tiếng bước chân lộn xộn.

"Chúng còn ở bên trong, điệu bộ này giống như đang thu dọn đồ đạc."

"Quỷ mị nhập xác người một khi đã bị phát hiện, chúng sẽ giết người diệt khẩu, hoặc sẽ trốn đi. Những con quỷ vật này là những loại đặc biệt, chúng có tư tưởng của con người."

"Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy, nếu chúng chạy trốn, chúng ta báo án cảnh sát cũng không tin đâu."

Lãnh Nguyệt cũng không nói gì thêm, cầm cây bút lông trên tay dùng loại chất lỏng đỏ vàng kia tô vẽ lên cửa, rất nhanh sau đó trên cửa xuất hiện một ký hiệu hình tròn lớn.

Sau khi làm xong, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ lùi về phía sau, sau đó anh ta rút mấy lá bùa, miệng lẩm bẩm niệm chú, sau đó dán vào trên dưới cánh cửa.