Dịch-dài Ác Linh Quốc Gia - Phần 1

  • Thread starter Thread starter Caffeine
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 65
  • Lượt xem Lượt xem 305
Chương 16: Khủng hoảng phía trước
Lãnh Nguyệt dùng sức đập cửa một hồi lâu, mới nghe tiếng nói bực bội từ trong cửa lớn truyền ra:


"Ai vậy? Muộn như vậy còn đập cửa!"

Tuy không thấy người, nhưng nghe giọng nói như vậy chắc là của một ông chú trung niên, lúc này, Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, đồng thời cũng liếc qua cô gái nằm trên lưng hắn.

Đôi mắt của cô ta trừng to, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, dù sao, lúc ngó qua Hạ Thiên Kỳ vẫn thấy hơi kinh dị.

Lãnh Nguyệt cũng không nói gì nữa, lúc anh quay đầu lại thì cửa lớn đã mở ra, qua khe cửa đang dần mở, một ông chú trung niên khá bảnh bao xuất hiện.

"Là ai vậy, hơn nữa đêm còn gõ cửa, cái âm thanh thật khó chịu!"

Hiển nhiên là ông ta không ngờ đêm hôm khuya khắt như thế này còn có hai người xa lạ đến gõ cửa, vậy nên sau khi nhìn rõ Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, thì ông ta hoàn toàn rất kinh ngạc.

Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không quan tâm đến biểu tình của người đàn ông kia, hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là nhanh chóng buông người đang ở trên lưng mình xuống. Vì vậy, hắn mới thẳng thắn nói:

"Ông biết cô gái này không? Ở thôn bên cạnh chúng tôi phát hiện được cô ấy, đầu óc của cô ta không bình thường lắm, vậy nên chúng tôi mới bảo để mình đưa cô ta về, tìm Trần lão đại, tìm căn nhà lớn nhất gì đó..."

Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, thậm chí còn không đợi hắn nói xong, người trung niên kia đã đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó cẩn thận nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, cắt ngang lời hắn, nói:

"Cậu vừa nói cái gì vậy? Cái gì mà cô gái đầu óc không bình thường?"

Biểu cảm nghi hoặc của ông ta, rất nhanh chóng đã chuyển thành nghi ngờ, giọng nói cũng vì vậy mà cao hơn một chút:

"Rốt cục hai người là ai? Muộn như vậy còn có chuyện gì mà đến tìm tôi?"

"***, không lẽ tất cả người trong thôn đều buồn vui thất thường à."

Bắt gặp phản ứng kỳ quái này của ông ta, Hạ Thiên Kỳ nhỏ giọng chửi thầm một câu, sau đó ra hiệu, ý bảo ông ta hãy chú ý đến cô gái trên lưng hắn:

"Không lẽ ông không biết cô gái này?"

"Cô gái?"

Người đó như không thể tin được, nhìn phía sau lưng Hạ Thiên Kỳ, tiếp đó cảm thấy mình bị chơi xỏ, tức giận hét lên:

"Cô gái đâu ra? Các cậu rốt cuộc là ai, đến đây có mục đích gì, không cần phải giả thần giả quỷ đâu!"

Nhìn bộ dạng nổi giận của ông ta, giống như nếu bọn họ không nói rõ ý đồ đến đây của mình, ngay lập tức sẽ lao đến cho bọn hắn một trận tơi bời vậy.

Nhưng thực tế, bọn họ đã giải thích rất rõ ràng, đến đây là vì phải đưa cô gái điên này về, nhưng ông ta lại như không nhìn thấy được cô ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán rất đáng sợ.

Chẳng lẽ ông ta không nhìn thấy cô gái trên lưng hắn?

Ý nghĩ này xuất hiện, nhất thời làm cho Hạ Thiên Kỳ thấy rét run, nói thẳng ra thì một chút hơi ấm trên người cũng không có, chỉ có một luồng khí lạnh đến rùng mình.

Cẩn thận quan sát đôi mắt của người trung niên, Hạ Thiên Kỳ đã có thể xác định, quả thật ông ta không nhìn thấy cô gái trên lưng hắn. Hay nói đúng ra, cô gái mà bọn hắn cứu giúp ở thôn bên cạnh... Chính là một con quỷ!

Càng chết tiệt hơn là hắn phải cõng quỷ đi một đoạn đường dài!

Sau khi hiểu được ngọn nguồn chuyện này, theo bản năng Hạ Thiên Kỳ chỉ muốn hét lên một tiếng sợ hãi, nhưng cuối cùng lý trí đã giúp hắn ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, cô gái trước đó đang yên tĩnh tựa trên lưng Hạ Thiên Kỳ, bây giờ lại đột nhiên rời khỏi lưng hắn, sau nữa cúi thấp đầu nhìn, soi mói Hạ Thiên Kỳ đang sợ hãi, chậm rãi đi qua Lãnh Nguyệt, cũng đi qua cả người đàn ông đang tức giận kia, tiếp theo đi vào trong căn nhà kia.

Chớp mắt một cái, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy sức lực của mình cũng hoàn toàn biến mất, toàn thân đều mềm nhũn ra.

"Âm hiểm, thật sự là âm hiểm..."

Hạ Thiên Kỳ nhụt chí, gần như ngồi xổm xuống đất, nghĩ đến hành động to gan của mình trước đó mà sợ hãi không thôi.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến hắn, bởi vì chủ ý của hắn là không xen vào chuyện của người khác, cũng sẽ không cứu giúp "cô gái kia", là do Lãnh Nguyệt đưa ra điều kiện, sau này sẽ nghe theo sự chỉ huy của hắn, hắn mới đồng ý giúp.

Vậy nên, dù như thế nào đi nữa, thì kẻ cầm đầu trong chuyện này vẫn là Lãnh tiện nhân, nếu không phải sự lương thiện của hắn tràn lan khắp nơi mà cứu giúp cô ta, thì làm sao hắn có thể cõng quỷ đi một đoạn đường dài như vậy!

Nghĩ như vậy, sự sợ hãi của Hạ Thiên Kỳ cũng biến thành phẫn nộ, phóng một ánh mắt như muốn giết người về phía Lãnh Nguyệt. Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng nhìn qua, nhất thời hai mắt đối diện nhau, sau đó anh ta ra hiệu nói:

"Chuyện này, lát nữa tôi sẽ nói với anh sau."

Điều làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh ngạc chính là, Lãnh Nguyệt như đã sớm biết được cô gái kia là quỷ, tuy nhiên chuyện này lại không có tác dụng gì, bơi vì càng làm cho hắn cảm thấy, là Lãnh Nguyệt cố ý đẩy hắn vào hố lửa.

Anh ta biết rõ người kia là quỷ, con mẹ anh ta, vậy mà còn dám để hắn cõng quỷ!

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại nguyền rủa Lãnh Nguyệt một trận, thầm nghĩ để xem lát nữa anh ta giải thích thế nào, tạm thời phải cố đè xuống sự tức giận này, dù sao nơi này cũng không chỉ có hai người bọn họ, mà có cả người đàn ông xa lạ kia.

"Ông là Trần lão đại?"

Sau khi tạm thời đã thỏa hiệp xong với Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt lại đối diện với người đàn ông trung niên một lần nữa, hỏi.

"Là tôi!" Trần lão đại thừa nhận thân phận của mình, nhưng lại vì hành động khó hiểu trước đó của Hạ Thiên Kỳ mà mất kiên nhất hỏi thêm một câu:

"Tôi hỏi các cậu một lần cuối cùng, các cậu rốt cuộc là ai, tới tìm tôi vì chuyện gì?"

"Xin ông đừng hiểu lầm, chúng tôi thật ra là cán bộ nhà nước, đến đây là vì có việc công cần xử lý, vậy nên còn phải làm phiền ông phối hợp."

Sau khi nhẹ nhàng nói ra những lời đó, Lãnh Nguyệt lấy ra chứng nhận công tác của mình, đưa cho Trần lão địa xem.

Theo bản năng, lão ta nhận lấy, rồi dùng đèn pin trong tay mình chiếu vào, sau khi đã xem đi xem lại giấy chứng nhận nhiều lần mới trả lại cho Lãnh Nguyệt, đồng thời thái độ của ông ta cũng thay đổi hoàn toàn.

"Chuyện gì mà gấp như vậy, còn bắt các anh phải đến đây trong đêm?"

"Chuyện này thuộc về cơ mật, không tiện nói ra, mong ông có thể hiểu. Chúng tôi là cán bộ, không thể không trong sạch được."

Quả thật Lãnh Nguyệt sử dụng rất tốt giấy xác minh, sau đó lại ra vẻ nói mấy câu, dù sao cán bộ nhà nước đều nói như vậy cả, nói rõ ra là không để cho ai biết, vậy nên trọng điểm chỉ là để cho Trần lão đại kia tin tưởng là bọn họ được cấp trên cử đến.

Gặp phải bộ dạng dễ lừa người của Lãnh Nguyệt như vậy, nhưng lại không nhắc đến việc quan trọng trước mắt, vậy nên hắn nói thẳng vào chủ đề:

"Trước hãy sắp xếp cho chúng tôi một chỗ nghỉ ngơi đi, phía ăn ngủ chúng tôi sẽ trả cho ông."

"Sắp xếp một chỗ ở cũng không khó." Nói xong, Trần Lão Đại do dự một chút, sau đó dịch người mình sang một bên, ý mời bọn họ vào:

"Nếu không chê, tạm thời các anh nghỉ tại nhà tôi đi, trễ như vậy khẳng định mọi người đã ngủ hết, không tiện quấy rầy cho lắm."

Lời nói thật có lý, nhưng Hạ Thiên Kỳ ngay một chút cũng không muốn ở lại nhà Trần lão đại, vì vừa rồi hặn tận mắt chứng kiến một con quỷ bước vào đó, tuy nhiên... Trước mắt bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối phó một đêm, đến ngày mai rồi tính tiếp.

Nhìn qua Lãnh Nguyệt, thấy anh ta cũng không có ý kiến gì, Hạ Thiên Kỳ mới gật đầu nói:

"Vậy thì phiền ông rồi!"

"Không phiền, một chút cũng không, chỗ này của chúng tôi là vùng núi rừng xa xôi hẻo lánh, cũng không có nhiều chỗ ở để sắp xếp cho các anh, thật sự là không có ý gì khác..."

Trần lão đại vừa nói, vừa khách khí mời hai người họ bước vào trong sân, sau đó mới đóng cửa lại.
 

Chương 17: Xóa bỏ nội chiến

Có một việc không thể không thừa nhận, đó là nhà của Trần lão đại quả thật rất lớn, kết cấu bên trong được bày biện thành hình chữ U, Hạ Thiên Kỳ cảm giác như đang bước vào một ngôi nhà cấp bốn vậy.

Tuy nhiên, cảm khái thì cảm khái, nhưng thứ thu hút ánh mắt của hắn nhất là chiếc quan tài đặt ở chỗ kia, nước mưa rơi xuống đó không ngừng phát ra những tiếng vang "lách tách, lách tách".

"Trong nhà có người mất sao?"

Hiển nhiên, Lãnh Nguyệt cũng nhìn thấy cỗ quan tài kia, tuy nhiên anh không nói rõ ra, chỉ hỏi một câu thăm dò Trần lão đại.

"Không có... không phải... có, quả thật trong nhà có người vừa chết."

Đối với câu hỏi này, Trần lão đại có chút ấp úng. Khiến cho bọn họ có cảm giác, ông ta vừa phủ nhận nhưng cũng vừa thừa nhận.

Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng đoán được là Trần lão đại đang lo lắng, sau đó hắn lại tùy ý nói chen vào:

"Chúng tôi tôn trọng tập tục ở đây, nhưng là, khi có người chết, đều đặt quan tài ở ngoài trời như vậy sao?"

"Gần đây thời tiết khá thất thường, ngày nào cũng mưa, trong nhà lại không có chỗ để đặt, vậy nên chỉ có thể đặt ở bên ngoài. Nơi này của chúng tôi có tập tục, người chết phải đặt ở trong nhà bảy ngày mới có thể đem chôn."

Tâm trạng của Trần lão đại lúc này đang rất bất an, nếu không phải vì đã quá muộn, ông ta sẽ không mời Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nghỉ ở đây, bởi vì trong nhà ông ta còn có một cái quan tài, huống hồ người chết là do tự tử.

Tuy nhiên, ông ta sợ nhất là chuyện ông ta dùng tiền mua tiểu Lệ từ chỗ bọn buôn người sẽ bị phát hiện.

Cũng may, sau đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, như thể họ không có hứng thú với chuyện gia đình ông ta vậy.

"Ba, bốn năm trước, ở đây cũng muốn dùng điện, nhưng khổ nỗi không có chỗ để bắt, trước mắt trong thôn dùng đèn dầu và nến để thắp sáng, không được mấy nhà có đèn pin cầm tay."

Trần lão đại ở bên cạnh giải thích cho bọn họ vì sao phải đốt một cây nến, sau đó ông ta đặt cây nến đó trên bàn phòng khách. Mặc dù không được sáng lắm, nhưng cũng không tối đến mức cả căn phòng toàn là một màu đen.

"Chăn mềm và gối đều ở trong ngăn kéo, gần đây vì trời mưa, không mang ra phơi được, nên sẽ hơi ẩm."

E ngại với "thân phận" của Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, vậy nên Trần lão đại rất chú tâm vào những chuyện này.

"Ở đây rất tốt, chúng tôi không đòi hỏi gì hơn."

Nói xong, Lãnh Nguyệt cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự trên tay, sau đó uyển chuyển mở lời:

"Bây giờ đã không còn sớm, ông cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, muộn như vậy chúng tôi còn làm phiền thật là ngại quá, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, bây giờ chúng tôi cũng mệt rồi."

Mặc dù Lãnh Nguyệt đã nói rất khéo léo, nhưng không hiểu sao Trần lão đại vẫn không hiểu ý tứ của ông ta, vậy nên lão ta mới gật đầu lia lịa, nói:

"Như vậy thì tốt, các anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây, có chuyện gì ngày mai hẵng nói..."

Sau khi chỉ cho bọn họ vị trí của nhà vệ sinh, Trần lão đại mới trở về phòng của ông ta.

Mưa vẫn rơi xuống tí tách.

Đóng cửa phòng lại, lòng Hạ Thiên Kỳ cũng trầm xuống, ánh nến hắt vào càng làm vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, sau đó hắn nói với Lãnh Nguyệt đang ngồi bên bàn:

"Cho tôi một lời giải thích hợp lý!"

Lạnh lùng nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi xuống ghế.

Giọng điệu của hắn rất nặng nề, nhưng Lãnh Nguyệt cũng không thèm so đo với hắn, ngược lại còn nhẹ giọng giải thích:

"Đó là lệ quỷ lạc đường, vậy nên sau khi nhìn thấy nó, chúng ta nhất định phải giúp nó hoàn thành tâm nguyện, nếu không nó sẽ trả thù chúng ta."

"Lệ quỷ lạc đường? Anh nói rõ một chút đi."

Ngó bộ Hạ Thiên Kỳ không hiểu được, Lãnh Nguyệt vỗ lên trán mình, nhẫn nại giải thích thêm một lần nữa:

"Nói thẳng ra lệ quỷ kia, không biết vì nguyên nhân nào đó mà không tìm được đường về nhà, vậy nên nó muốn chúng ta giúp nó, nếu như chúng ta từ chối, nó sẽ phát tiết oán khí trên người chúng ta, tiếp đó, chúng ta sẽ bị giết.

Anh cũng không lạ lẫm gì với việc bảy ngày đầu hồn ma còn lưu lại mà. Nói vậy, người sau khi chết bảy ngày, sẽ quay về nhìn người quan trọng lần cuối cùng. Lệ quỷ cũng vậy, nhưng không phải là để gặp người quan trọng với nó, mà là để trả thù người nó thù hận.

Nói rõ ràng hơn thì có nghĩa là, nó trở về để giết người!"

Nói đến đây, Lãnh Nguyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dường như đã hiểu được của Hạ Thiên Kỳ, biết hắn đã hiểu được nguyên nhân, vậy nên tiếp tục nói:

"Tôi cũng không chắc chắn có thể diệt trừ được nó, vậy nên lúc nãy mới không ra tay. Chuyện này, hi vọng anh có thể hiểu được."

Nghe được lời giải thích của Lãnh Nguyệt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn giữ mặt lạnh, trả lời:

"Dù anh giải thích hay như vậy, nhưng cũng không thể bù đắp việc đã lừa tôi cõng quỷ, hại tôi, bây giờ nghĩ lại, còn thấy lạnh run người.

Tuy nhiên, tôi cũng không phải người nhỏ mọn, lần sau sẽ không như thế này nữa, việc này cho qua."

Hạ Thiên Kỳ biết vì sao Lãnh Nguyệt không nói trước với hắn chuyện cô gái kia là quỷ, bởi vì nếu biết được, chắc chắn hắn sẽ không cõng cô ta một quãng đường dài như vậy, nhưng bất kể thế nào thì quỷ cũng nằm trên lưng hắn chứ không phải Lãnh Nguyệt, vậy nên hắn vẫn ghi nhớ cái tên Lãnh tiện nhân này trong lòng.

Sau khi đã giải quyết xong mọi mâu thuẫn, hai người họ lại cùng nhau bàn bạc bước tiếp theo để thực hiện sự kiện.

Hạ Thiên Kỳ không hiểu lắm về sự kiện này, nhưng trong lúc lên kế hoạch, phân tích những chi tiết trên đó rất tốt, như được trời phú cho vậy.

Theo suy đoán của hắn, cô gái kia có đến tám chính phần là người thân đã mất của Trần lão đại, vậy nên chỉ cần dựa theo đó mà điều tra, sẽ không khó để tìm ra nguyên nhân của cái chết, là có liên quan đến nhà Trần lão đại, hoặc giả là có liên quan đến toàn bộ cái thôn Hồ Lô này.

Trần lão đại là người rất đáng nghi, muốn tìm được một ít chân tướng từ miệng ông ta chắc chắn là rất khó, vậy nên trước hết nên tìm hiểu từ người dân trong thôn, sau đó mang chứng cứ đến ép hỏi ông ta về chân tướng của mọi chuyện.

Dù sao, chỉ có thể làm rõ nguyên nhân bắt đầu chuyện này, tiền căn hậu quả, mới có thể tìm cách để ngăn cản nữ quỷ kia, cũng là tìm cách giải quyết nhiệm vụ.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là suy nghĩ nên làm như thế nào, cũng mới chỉ là "đấu văn" mà thôi. Còn thực hiện cái suy nghĩ đó như thế nào, mới là "đấu võ", Lãnh tiện nhân kia có thể một mình đấu với lệ quỷ hay không mới là quan trọng.

Nhưng mà hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, vì trước đó Lãnh Nguyệt cũng đã nói, anh ta không nắm chắc được mấy phần, nếu không lúc gặp nữ quỷ kia ở thôn bên cạnh, anh ta đã ra tay rồi.

Vậy nên, nhiều nhất Lãnh Nguyệt chỉ có thể làm bảo tiêu, không động chân động tay được.

Nghe Hạ Thiên Kỳ phân tích xong, Lãnh Nguyệt cũng khẳng định:

"Nếu chúng ta tìm được cách hóa giải oán khí của nó, thì đó là cách dễ dàng để xử lý nó nhất, nhưng nếu không tìm được, cũng chỉ có thể lấy cứng trị cứng, tuy nhiên, như vậy sẽ rất khó."

"Trong từ điển của thiên tài không có chữ "khó" này. Chỉ cần anh làm tốt nhiệm vụ của bảo tiêu, bảo vệ tôi thật tốt, tôi nhất định sẽ tìm được cách hóa giải oán khí của nó."

Hạ Thiên Kỳ cam kết chắc nịch, tuy nhiên cũng không phải là hắn thật sự nắm chắc chuyện này, mà là hắn tin tưởng mình có thể làm được chuyện đó.

Đã quyết định được hướng giải quyết sự kiện, Hạ Thiên Kỳ ngay cả giày cũng không thèm cởi ra, nặng nề ngả người xuống giường, rồi ngủ thiếp đi.

Ngọn nến leo lét không biết đã bị ai dập tắt, trong phòng tối đen như mực, bên tai chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài kia.

"Này... dậy..."

"Mau dậy đi..."

Hạ Thiên Kỳ đang ngủ say, cảm giác như mình đang bị ai đó lay vậy, âm thanh rơi vào tai cũng toàn là giọng nói của Lãnh Nguyệt chết tiệt kia.

Mở mắt ra, Hà Thiên Kỳ có chút mơ hồ hỏi:

"Chuyện gì? Đừng nói với tôi là anh không dám ra ngoài đi tiểu."

"Không, mà là cái quan tài kia đang động đậy."

Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ giống như bị tạt cho một xô nước lạnh, rất nhanh tỉnh táo, ngồi bật dậy.
 

Chương 18: Nó ra đến rồi!

Vì trong phòng đen như mực, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy rõ Lãnh Nguyệt, chỉ thấy một bóng người mờ mờ đang đứng im lặng đối diện với hắn:

"Xuỵt..."

"Nếu anh xuỵt một lần nữa, tôi sẽ tè ra quần luôn đấy!"

Mặc dù thấy Lãnh Nguyệt đang đứng đó, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn tự lẩm bẩm một câu mà chỉ hắn mới nghe được.

Biết Hạ Thiên Kỳ đã hiểu ý, Lãnh Nguyệt cũng không tiếp tục chú ý đến anh ta nữa, xoay người bước đến cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy rất nghi ngờ nên đứng dậy đi theo.

Hạt mưa lớn bằng hạt đậu vẫn rả riết rơi không ngừng, tạt vào cửa sổ phát ra những tiếng động "lộp bộp".

Hạ Thiên Kỳ theo Lãnh Nguyệt đến bên cửa sổ, sau đó nghiêng đầu ngó ra ngoài, hắn cảm giác như hít phải một ngụm khí lạnh, hơi lạnh từ lòng bàn tay, bàn chân lan ra khắp cơ thể.

Cái quan tài được đặt trong sân bọn hắn nhìn thấy lúc mới bước vào đây, hiện tại đang rung lắc không ngừng trong đêm mưa yên tĩnh này!

Nước mưa rơi trên quan tài như biến thành những dòng nước thật nhỏ, hòa lẫn vào nhau, lượn quanh như có vô số con ấu trùng đang bò lổm nhổm trên đó, rất buồn nôn.

Không thể nghi ngờ gì nữa, có thứ gì đó trong quan tài sắp thoát ra.

Hạ Thiên Kỳ không rét mà run, hai tay theo bản năng tự ôm chặt lấy bả vai mình, quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt cũng đang theo dõi cái quan tài kia, nhỏ giọng hỏi:

"Không phải anh định lao ra thu phục nó đó chứ?"

Đối với câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt cũng chỉ lắc đầu, im lặng, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vội vàng ngăn cản, nói tiếp:

"Mặc kệ anh có nghĩ như vậy hay không cũng phải bỏ đi, chúng ta vẫn phải làm theo phương án trước đó đã lên sẵn, trước tiên dùng "văn", không được mới phải dùng "võ". Anh cứ phụ trách làm bảo tiêu cho tôi là được."

Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng hiện tại hắn vẫn tương đối bình tĩnh, sự kiện này đã cho trước ba thang điểm, vậy nên không chọn con đường đấu võ để giết quỷ cũng có thể giải quyết sự kiện này.

"Tôi biết." Nghe xong, Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu đồng ý, đúng như điều kiện đã đề ra trước đó với Hạ Thiên Kỳ.

Lãnh Nguyệt đã hứa sẽ không làm bừa, Hạ Thiên Kỳ lại đặt sự chú ý của mình lên cỗ quan tài kia, nhưng lại phát hiện cỗ quan tài kia không còn rung lắc nữa, mà đã yên tĩnh trở lại.

So việc nó rung lắc với hiện tại yên tĩnh như vậy, quả thật Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy quỷ dị hơn. Tuy nhiên, trạng thái yên tĩnh này không kéo dài quá lâu, vì rất nhanh sau đó, nắp quan tài đã chậm rãi bay lên.

Cùng lúc đó, một cái tay gầy nhòm cũng từ đó đưa ra ngoài, sau đó nắm chặt mép quan tài, dùng một sức mạnh huyền bí đẩy cái nắp quan tài kia sang một bên.

Cuối cùng, quan tài cũng bị mở ra hoàn toàn!

Tiếp theo, một "cô gái" toàn thân ướt đẫm nước từ đó thẳng tắp đứng lên.

Đó chính là nữ quỷ mà Hạ Thiên Kỳ đã cõng trên lưng!

Vốn đã sớm dự đoán được chuyện này, nhưng khi thật sự chứng kiến nó bước ra từ quan tài, Hạ Thiên Kỳ vẫn bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, không khỏi nhớ đến việc hắn đã cõng quỷ trên lưng, khiến hắn cảm thấy kinh dị không thôi.

Lúc Hạ Thiên Kỳ muốn hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng mình, thì lại thấy nữ quỷ kia đang nhìn chằm chằm vào phòng đối diện đột ngột nhìn về phía bọn họ!

Hiện tại, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tim mình đã giật thót lên đến cổ họng rồi.

Cũng may là ánh mắt của nữ quỷ không dừng lại ở bọn họ quá lâu, rất nhanh thu hồi lại, sau đó thân thể cứng ngắc bước đến căn phòng phía đối diện.

Lúc lâu sau, Hạ Thiên Kỳ mới dám ngang ngược mà thở mạnh ra.

"Thật sự là quá dọa người rồi!"

Hạ Thiên Kỳ không thể tưởng tượng được, người nhà Trần lão đại đã gây ra chuyện gì mới khiến một con lệ quỷ đáng sợ như vậy xuất hiện.

Tuy nhiên, chuyện này gọi là, người ác có ác báo, làm chuyện xấu có may mắn tránh được sự trừng phạt, cũng có lệ quỷ đang chờ phía sau.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ không khỏi liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt đang ngồi xổm trước cửa, thầm nghĩ nếu như hắn cũng bỉ ổi mà hại chết anh ta, không biết sau khi chết, Lãnh Nguyệt có biến thành lệ quỷ đến tìm mình báo thù hay không.

Sau khi đã uống hết một bình trà, lại ăn thêm một túi hạt điều, Hạ Thiên Kỳ mới cảm giác được mình từ Địa Ngục trở về lại nhân gian. Trong miệng hắn vừa nhai hạt điều, vừa nhìn vào hành lý của Lãnh Nguyệt tìm đồ ăn, nói:

"Xem ra, gia đình Trần lão đại quả thật có liên quan đến chuyện này, tuy nhiên cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu, không chừng trong chuyện này còn có người bí ẩn nào đó.

Tôi thật sự là không đứng nhìn được nữa, muốn thừa nhận thân phận với Trần lão đại ngay, nói cho ông ta biết, gia đình ông ta đang bị lệ quỷ theo dõi... Không, chuyện này nhất định cũng không được, nếu nói rõ với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ bắt chúng ta làm ô dù che chở. Như vậy, lệ quỷ sẽ đưa chúng ta vào danh sách những đối tượng mà nó muốn trả thù mất!"

Sau khi phân tích sơ qua, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, nếu như qua ngày mai, gia đình Trần lão đại còn có ai may mắn sống sót thì bọn họ cũng không thể dứt khoát nói rõ mục đích mình đến đây, mà điều kiện đặt ra trước mắt, là phải tìm cách nào đó không kinh động đến lệ quỷ kia, để tìm ra chân tướng.

"Tôi mê anh nhất đó, thiếu nữ Nguyệt Nguyệt, xin hỏi ngài có gì muốn nói không? Có dám hỏi tôi một câu hay không, anh nói gì đi chứ!"

Vì Lãnh Nguyệt hồi lâu không thèm nói gì, vậy nên Hạ Thiên Kỳ có chút gấp gáp.

"Nếu anh nói những việc này không có giá trị, vậy thì chúng ta xóa bỏ điều kiện trước đó đi."

Quả nhiên, Lãnh Nguyệt rất bất mãn với cái cách xưng hô "Nguyệt Nguyệt" này của hắn.

Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ lại không để ý đến điều đó, tiếp tục nói:

"Anh cũng nên nói gì với tôi đi chứ, đừng để tôi tự mình chơi talk show được không?"

"Tôi không có ý kiến nào khác, tiếp theo cứ làm theo ý anh là được. Tôi sẽ phối hợp."

"Tiểu nhân!" Trong lòng Hạ Thiên Kỳ chửi thầm Lãnh Nguyệt một câu, cũng không thèm phí lời thêm với anh ta nữa, ngáp một cái rồi lại ngã xuống giường.

Thấy Hạ Thiên Kỳ đi ngủ, Lãnh Nguyệt đưa tay chống cằm, như đang nghỉ ngơi bên, hiển nhiên là không muốn để mình ngủ quá say.

Cùng lúc đó, tại phòng của Trần Thông.

Trên giường, Trần Thông đang ngủ, thở ra những tiếng ngáy như sấm, tuy nhiên, đột ngột có một giọt nước rơi xuống mặt gã.

Tuy vậy, cũng không thể đánh thức gã dậy, chỉ là theo bản năng, gã đưa tay lau đi, trên mặt lại lộ ra một chút dữ tợn, rồi trở người.

Nhưng sau đó, một giọt, lại một giọt nữa... Từng giọt nước cứ từ trên rơi xuống, rơi xuống giữa mặt gã.

Cuối cùng, hơi lạnh cũng làm cho Trần Thông tỉnh lại, ngu đần chửi bới một câu, theo bản năng đưa tay sờ lên nước thấm ướt trên mặt, bỗng nhiên giật nảy mình.

Gã tỉnh táo lại, mở to cả hai mắt, lại phát hiện trên cạnh hắn đang có một bóng người ngồi, hơn nữa, cơ thể người này có rất nhiều nước, làm cho gã cảm thấy rất lạnh.

"Ai vậy?"

Trần Thông kêu lên một tiếng, tiếp đó lại nhìn thấy đôi mắt màu đỏ hiện ra trong bóng tối!

Trong đôi mắt đó chứa đầy sự oán hận và ác độc.
 

Chương 19: Ai?

"A...!"

Một tiếng kêu sợ hãi đột ngột vang lên trong nhà khiến Trần lão đại vừa thiếp đi và vợ của ông ta giật mình mở mắt.

Mặc dù hai người đều tỉnh, nhưng lại nghĩ rằng là mình vừa gặp ác mộng, tiếng kêu thảm thiết đó vang lên trong mơ.

Trên thực tế, vì trời quá tối nên hai người họ hoàn toàn không biết đối phương cũng tỉnh dậy.

Nhưng lúc vợ chồng lão nhắm mắt lại lần nữa, sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì từ phòng của Trần Thông, một chuỗi tiếng kêu gào làm cả hai đều phải rùng mình vang lên:

"Tại sao tiểu Lệ còn sống? Mẹ lừa tao, mẹ nói với tao mày đã chết, nhưng mày lại còn sống!"

"Này, tại sao mày không nói gì, mày mà không nói tao sẽ đánh mày, đừng nghĩ rằng có cha mẹ tao che chở cho mày, tao sẽ không dám đánh mày, mày, cái con tiện nhân này..."

Tiếng nói của Trần Thông rất lớn, hoặc là bình thường gã cũng đều nói lớn như vậy, mặc kệ đang ở đâu, mặc kệ đối diện gã có bao nhiêu người, gã đều cất cái giọng oang oang như thế.

Vậy nên, dù vợ chồng Trần lão đại ngủ ở phòng ngoài, nhưng cũng nghe được rất rõ ràng.

Đó là giọng của con trai bọn họ.

Nhưng vấn đề ở đây, là lúc nửa đêm này, thằng con của họ đang nói chuyện với ai?

"Con mình làm sao vậy, không phải là đang nói chuyện sao, thật khó tin?"

Vợ của Trần Lão Đại nhỏ giọng hỏi lão một câu, sau đó theo bản năng đứng dậy, bước xuống giường:

"Để tôi đi xem một chút, đứa nhỏ này thật là làm người khác phải bận tâm mà."

Trần Thông là loại đần một nửa, thậm chí, gã còn đần độn đến mức đánh mắng cả mẹ mình, nhưng vợ Trần lão đại lại không một chút căm hận, vì gã rất ngốc, không hiểu chuyện, vả lại đó cũng là con của bà ta, là do bà ta mang nặng đẻ đau mà sinh thành.

Huống hồ, Trần Thông cũng rất đáng thương, vì gã cũng không muốn như vậy, không muốn bị mọi người chế giễu, bị cười khác xem là đồ đần, chỉ là... Gã cũng không có quyền thay đổi vận mệnh của mình, lúc sinh ra, vận mệnh của gã vốn dĩ đã là một tên ngốc.

Vậy nên, dù cả thế giới này đều chán ghét gã, vứt bỏ gã, thì bà ta cũng không làm vậy. Bà ta sẽ đứng chắn trước mặt gã, như một cái cây lớn, vì con mình mà sẵn sàng che nắng, che mưa, hơn nữa... Nếu thật sự có một ngày nào đó, bà ta cũng không cam lòng mà bỏ hắn.

Thấy vợ mình định dại dột mà qua đó, Trần lão đại vội vàng đưa tay ngăn cản bà ta, kéo bà ta ngồi xuống bên cạnh mình, nhắc nhở:

"Tôi thấy rất bất thường."

Nghe chồng nhắc nhở, vợ của Trần lão đại do dự một chút, sau đó im lặng lắng nghe.

Lúc này, lại có một đoạn đối thoại vang lên ở phòng giữa.

"Trên người mày sao lại có nhiều nước như vậy, mau cút xuống dưới đi, lạnh quá..."

"Sức lực của mày sao lại lớn như vậy, mày dám bóp cổ tao..."

"A..."

Vợ chồng Trần lão đại càng nghe càng thấy bất thường, vì giọng nói của Trần Thông càng lúc càng nhỏ, hơn nữa, họ giống như còn nghe được một chuỗi âm thanh giãy dụa kịch liệt.

"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì, thằng con ngốc của mình xảy ra chuyện rồi!"

Lúc này, vợ của Trần lão đại bỗng nhiên kịp phản ứng, sau đó dùng sức đẩy Trần lão đại đang đần người ra một cái, tiếp đó vội vã chạy về phía phòng của Trần Thông.

Về phần Trần lão đại thì phải mất mấy giây sửng sốt, lão mới giật mình cầm đèn pin bên gối, chạy theo.

Khi vợ chồng ông ta chạy đến căn buồng của Trần Thông, thì gã đang ngây ngốc, trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm lên mái nhà không chớp mắt.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, nghe con hét rất to, là có ai vào đây sao?"

Đầu tiên, Trần Lão Đại dùng đèn pin kiểm tra khắp phòng một lượt, sau khi xác định nơi này không có người nào đáng nghi mới chiếu vào Trần Thông đang ngẩn người nằm trên giường.

Hiện tại, nhìn qua Trần Thông có vẻ rất cổ quái, hay cũng có thể dùng từ quỷ dị để hình dung. Vì cả người gã tràn đầy nước, trên tóc, trên mặt, trên quần áo... Trông như gã vừa đội mưa trở về, ướt cả giường.

"Con à, sao trên người con nhiều nước như vậy, có phải gặp ác mộng không?"

Vợ Trần lão đại đưa một tay kéo Trần Thông, tay còn lại vỗ vỗ vào lưng hắn, an ủi:

"Con đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây rồi."

"Ác mộng thì có gì đáng ngạc nhiên chứ!"

Trần lão đại có cảm giác như mình bị Trần Thông đùa giỡn vậy, trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên, trước đó, bỏi vì gã không ngủ được mà đã làm loạn vài lần.

Có lẽ là còn cảm thấy giận, nên lão ta nói thêm:

"Tao hỏi mày, sao người mày lại ướt như vậy, có phải chạy ra ngoài tắm mưa không, nếu không thì vì sao gọi mày là đồ đần chứ...!"

"Thôi đi!" Không đợi Trần lão đại nói dứt câu, vợ lão đã nghiêm nghị cắt ngang:

"Ông không thấy con đang bị dọa sao, ông còn mắng nó!"

"Bà xem việc tốt mà tên ngốc như nó làm ra kìa, làm cho cả phòng đầy nước, nhìn nó rồi còn có thể ngủ nữa sao?"

Trần lão đại càng nói càng tức giận, thật không biết kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng gì mới có thể sinh ra một đứa ngu đến vậy.

"Bà ở lại với nó đi, tôi thấy đến tám chín phần là nó cố ý."

Nói xong, lão ta định quay về phòng ngủ tiếp, nhưng lại đành lòng, nên lười biếng liếc qua thằng ngốc kia một lần nữa, tuy nhiên lúc lão xoay người đi, thì nghe Trần Thông đột nhiên hét lên:

"Các người gạt tôi!"

Trần lão đại bị tiếng thét bất thình lình đó dọa cho có chút run rẩy, sau đó bước đến, cho Trần Thông một cái bạt tai rất mạnh:

"Mày, mẹ nó, có phải là muốn hù chết tao không, tao, Trần lão đại phong độ một thời, sao lại sinh ra đồ đần như mày chứ!"

Vừa chửi, ông ta vừa muốn đánh Trần Thông vài cái nữa, nhưng lại bị vợ lão khóc lóc, ngăn cản:

"Ông đừng đánh con được không! Con không thông minh là lỗi của nó à, nó có quyền chọn sao, nó ngốc thật, nhưng có ngốc cũng là con của ông!"

Nghe những lời đó của vợ, Trần lão đại nhất thời á khẩu, không nói gì được, lão thừa nhận, mình còn lâu mới vĩ đại được như vợ, cũng thừa nhận ông ta rất ghét Trần Thông, cảm thấy gã là vết nhơ trong cuộc đời của ông ta, cũng là chuyện mà tất cả người dân trong thôn mang ra chế giễu ông ta đầu tiên.

"Các người gạt tôi... Đều gạt tôi..."

Trần Thông lại không ngừng gào khóc.

"Sao chúng tao phải lừa mày chứ, mà lừa mày chuyện gì?"

Trần lão đại kiềm nén lửa giận, hỏi.

"Vốn dĩ tiểu Lệ không chết, nó vừa rồi còn đến tìm tôi, toàn thân, trên dưới đều là nước..."

"Mày lại ở đó mà nói hươu nói vượn!"

Trần lão đại nghiêm nghị, cắt ngang lời Trần Thông, dù sao tiểu Lệ cũng vừa mới chết, thi thể còn đặt ở trong sân, đêm hôm khuya khoắt lại thảo luận chuyện này, thật là làm cho lòng người có chút sợ hãi.

"Con à, tiểu Lệ đã mất, cha mẹ không lừa con."

"Lừa! Tiểu Lệ vốn dĩ không chết, vừa rồi nó còn dùng sức bóp cổ tôi, nhìn dáng vẻ của nó thật khủng khiếp, đôi mắt của nó có màu đỏ máu!

Nó nói sẽ cho chúng ta thấy, nói tôi nhất định sẽ chết rất thê thảm, còn nói, các người, tất cả mọi người sẽ chết rất thê thảm..."

"Còn ở đó hồ ngôn loạn ngữ!"

Trần lão đại nghe xong những lời này, nội tâm lão càng sợ hãi, chỉ vào Trần Thông mà quát vợ mình:

"Bà nghe đi, nó còn nói những lời này! Thật sự tôi... Ài!"

"Nó chưa chết! Nó chưa chết! Chưa chết...!"

Trần Thông càng lúc càng mất kiểm soát, tiếng gào cũng lớn hơn trước.

"Ông về ngủ trước đi." Lúc này, vợ Trần lão đại thở dài, đuổi ông ta về phòng trước. Rõ ràng Trần lão đại cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, ở thêm một chút chắc lão sẽ càng bị chọc cho thêm giận mà thôi, vậy nên căn dặn vợ vài câu rồi trở về phòng.

Sau khi ngồi trên giường ở gian ngoài, nỗi lòng của Trần lão đại nhất thời khó có thể bình tĩnh lại được, bên tai toàn là tiếng gào điên dại của Trần Thông.

"Hầy!"

Cứ như ngồi trên giường như vậy một lúc, Trần lão đại phát hiện dòng suy nghĩ của mình vẫn khó mà có thể bình ổn được. Vậy nên ông ta bất đắc dĩ thở dài một cái, tìm một chiếc áo khoác choàng lên người, sau đó cầm đèn pin rời khỏi phòng, đi đến khoảng sân trong.
 

Chương 20: Mở quan tài

Mặc kệ Trần Thông nói mê sảng, Trần lão đại vẫn quyết định đến quan sát quan tài kia một chút, chẳng cần suy nghĩ nữa.

Hai ngày nay ông ta thật sự không thể nghỉ ngơi tốt, bất kể làm việc gì cũng chẳng có tinh thần. Có thể nói, chỉ cần ngừng làm việc, bốn bề yên tĩnh, thì cảnh tượng xác chết trôi trên sông Hồ Lô ngày ấy của tiểu Lệ sẽ hiện lên.

Cảnh tượng lúc ấy rất đáng sợ!

Nếu như việc tiểu Lệ chết đuối là ngoài ý muốn, hoặc có gút mắc với ông ta thì còn có thể bỏ qua, nhưng tình huống này thật sự không phải như vậy.

Việc tiểu Lệ tự sát có lẽ là do bị đám người của lão bức chết.

Cái gọi là không làm trái với lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa, chính vì đã làm việc trái với lương tâm, nên khi Trần Thông la hét nói tiểu Lệ không chết, thì tiểu Lệ lập tức hiện về. Vì thế gã mới tức giận và sợ hãi như vậy.

Cho nên ông ta mới quyết định đi xem, dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy, mở quan tài ra là nhìn thấy một cái thi thể.

Mưa vẫn rơi xuống, rất đều đặn, trong sân đầy bùn,Trần lão đại vừa đi được vài bước, đôi dép lê cũng đã dính đầy bùn.

"Cái ngày mưa đáng chết, không làm được gì cả!"

Vứt đôi dép dính bùn kia đi, Trần lão đại đi thẳng tới nơi có quan tài trong sân. Đến nơi, ông ta dừng lại, thận trọng lấy đèn pin chiếu chiếu vài cái, không phát hiện ra điều gì khác thường.

Điều khác biệt duy nhất, đó là màu của quan tài dường như tối đi, vì trước kia nó có màu đo đỏ, còn bây giờ nhìn qua thì thấy sẫm đi mấy phần, càng lúc càng giống màu máu.

Tuy phát hiện được quan tài có chút bất thường, nhưng Trần lão đại lại không kinh hoảng, vì theo ông ta nghĩ, đây là chuyện rất bình thường. Dù sao quan tài cũng được phơi ngoài trời hết mấy ngày, nếu không xuống màu, ông ta mới thấy kì quái.

Sở dĩ lúc đầu ông ta không phát hiện quan tài có chút thay đổi, vì chính ông ta cũng không chú ý.

Sau đó, Trần lão đại lại chiếu xuống mặt đất nơi đặt quan tài, phát hiện trên đó có vài vũng nước màu đỏ. Chúng liên kết với nhau tạo thành cái bóng của một cô gái đang nhìn ông ta mà cười quỷ quyệt.

Trần lão đại nghĩ rằng đây là tự mình hù mình, là tâm ma của ông ta đang hoạt động, cho nên ông ta không nhìn nước đỏ trên đất nữa, mà đặt toàn bộ sự chú ý lên quan tài.

Không sai, ông ta muốn mở quan tài.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ông ta lại muốn làm một chuyện khác, dù sao bộ dạng lúc chết của tiểu Lệ rất thê thảm, cho đến bây giờ, ông ta vẫn không thể quên đi. Nếu nhìn lại một lần nữa thì chẳng phải là tiếp tục tra tấn ông ta sao.

Nhưng nếu không mở quan tài ra, ông ta lại không yên lòng, nhất là khi Trần Thông đã nói sự thật.

Trần lão đại cầm chặt đèn pin do dự, sau đó quyết định.

Quyết định - mở quan tài!

Trần lão đại lấy một cây móc sắt ở góc sân, sau đó đặt móc sắt vào khe hở của quan tài rồi nạy ra, nắp quan tài bị chệch hướng.

Khoảng trống không lớn, nhưng đủ để ông ta thò tay vào.

Mặc dù ông ta không đủ can đảm nhìn mặt của tiểu Lệ, nhưng thò tay vào trong để biết có thi thể hay không, thì đối với ông ta không khó.

Không biết có phải do trời mưa hay không, bên trong không có mùi hôi của thi thể, sau khi mở quan tài ra cũng không có mùi.

Thực tế, Trần lão đại cũng không quan tâm thi thể có bị thối rữa hay không, cái ông ta quan tâm đó là thi thể của tiểu Lệ có trong quan tài hay không.

Xoay người sang nơi khác, Trần lão đại nhíu chặt mày, tay run run chậm rãi thò vào quan tài.

Ông ta mò đến nỗi ướt cả tóc, theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng sờ xuống phía dưới, sau đó là một thứ lạnh lẽo!

"A!"

Trần lão đại kêu một tiếng kinh hãi, rồi như điện giật, vội vàng rút tay lại, dùng sức thở mạnh.

Một hồi lâu ông ta mới bình tĩnh, cầm lấy mép nắp quan tài đóng lại.

Nhưng khi quan tài chưa bị đóng chặt hoàn toàn, trong chớp mắt hắn có thể liếc qua, không biết có phải ảo giác hay không, ông ta thấy được hai điểm màu của máu.

Kế đến, nắp quan tài hoàn toàn bị đóng lại.

"Hô!"

Trần lão đại thở phào nhẹ nhõm, xem như tạm thời đã giải đáp được nỗi nghi ngờ của ông ta, ít nhất hôm nay ông ta sẽ không bị mất ngủ. Điều này cũng khiến ông ta quyết định ngày mai đi tìm Hồ Đại Ngưu, người làm quan tài trong thôn, để xử lý thi thể này.

Dù sao hiện tại ông ta cũng đang cảm thấy hối hận vì không nghe lời vợ, nếu như sớm hỏa táng thi thể thì mấy ngày nay ông ta đã không bị phân tâm.

"Ai."

Trần lão đại buồn bã thở dài định trở về phòng. Nhưng lại không yên lòng nhìn cái quan tài, sau khi xác định không có gì bất thường, ông ta mới quay trở về.

Sân bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo, một ngụm máu đang lẳng lặng nằm trong quan tài, nước mưa rơi vào rớt trên quan tài, tiếp theo biến thành máu, thuận theo vách quan tài mà chảy xuống vũng bùn trên mặt đất.

Mà bên trong quan tài, một người con gái toàn thân đang nằm trong nước, cặp mắt màu đỏ trừng lên nhìn về phía nắp quan tài vừa bị mở ra.

...
Một đêm mưa dài đằng đẵng đi qua, nhưng ngày thứ hai vẫn không thấy có chuyện gì, nhất định lại là một ngày phải lo lắng.

Vì Trần lão đại không đến, cho nên Hạ Thiên Kỳ đang ngủ chợt tỉnh, hắn vừa vuốt mắt, phát hiện đã gần đến chiều.

Quét mắt một vòng quanh phòng, hắn không thấy Lãnh tiện nhân, không biết chạy đi đâu.

Dùng sức đỡ cái lưng mỏi, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân đau nhức, nghĩ tới đoạn đường xóc nảy giày vò, thật sự là chưa bắt đầu liều mạng đã chỉ còn lại có nửa cái mạng.

"Tiện nhân kia sẽ không bắt mình đi điều tra đấy chứ?"

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang định đi ra ngoài nhìn xem một chút, thì đụng phải Lãnh Nguyệt đang trở về:

"Anh chạy đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

"Nhà vệ sinh? Đi nhà vệ sinh lâu như vậy, có phải anh bị táo bón không?"

"..."

Trêu chọc Lãnh Nguyệt vài câu, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Đẹp trai để được gì? Quan trọng phải như hắn trời sinh có cái miệng lanh lợi mới là tốt nhất.

Đương nhiên, Lãnh Nguyệt cũng không thèm để ý hắn, hắn muốn nói gì thì nói, trừ khi xúc phạm tới Lãnh Nguyệt, nếu không, bình thường anh sẽ không đáp lại.

Đi rửa mặt xong, bọn họ đi vào gặp Trần lão đại, bộ mặt ủ rủ, dáng vẻ chau mày, so với tối hôm qua thì tinh thần kém đi rất nhiều.

"Thật có lỗi, hôm qua tôi không ngủ được , nên giờ mới như vậy, các anh chờ một lát, để tôi đi kêu người làm chút gì cho các anh dùng."

"Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi thường có chuẩn bị một chút thức ăn, hiện tại..."

Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói bọn hắn có việc muốn đi ra ngoài, nhưng hắn còn chưa nói hết lời, liền thấy vợ của Trần lão đại khóc lóc chạy ra, miệng không ngừng lo lắng kêu:

"Ông đi tìm trong nhà xem, con mất tích rồi!"
 

Chương 21: Cảnh cáo!


"Con làm sao? Có gì thì từ từ nói, đừng có vừa khóc sướt mướt vừa chạy!"

Thấy vợ vừa khóc vừa chạy ra trước mặt người ngoài, Trần lão đại cảm thấy chẳng còn mặt mũi gì cả.

Lúc này, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không hẹn mà gặp, đưa mắt nhìn nhau, vô thức lui về sau một bước, nhìn bộ dạng của người phụ nữ trước mặt.

"Con bị bệnh rồi... ông mặc kệ nó sao? Mau đi xem nó một chút đi..."

Thấy vợ khóc không nói nên lời, Trần lão đại cũng ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, cảm giác đứa con ngốc nghếch của mình đã xảy ra chuyện, cho nên lúc này cũng không thèm so đo, vội vàng bước nhanh tới phòng.

"Chúng ta cũng nên vào xem, để coi đã xảy ra chuyện gì."

Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở Lãnh Nguyệt, họ đi theo sau vợ chồng Trần lão đại bước vào phòng.

Trên thực tế, khi đối diện với kết quả này, họ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Ngược lại là, vào giữa trưa, khi họ nghe Trần lão đại kể lại tối hôm qua trong nhà không có chuyện gì, lại khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, dù sao tối hôm qua họ đã tận mắt nhìn thấy, cái con nữ quỷ thoát ra từ trong quan tài kia đã đi vào nơi này.

Cũng có thể, con nữ quỷ kia đã vào bên trong dạo quanh một vòng, nhưng không ai chọc nó nên đành phải đi ra.

Đi theo sau vợ chồng Trần lão đại, Hạ Thiên Kỳ dò xét xung quanh, phát hiện căn nhà này rộng hơn nhà của họ nhiều, bọn hắn đi vào một phòng ngủ, nằm trên giường là một người thân hình béo múp.

Gã mập này không ai khác chính là con trai của Trần lão đại, Trần Thông.

Lúc này Trần Thông thoạt nhìn vô cùng đau khổ, thân thể mập mạp lăn qua lăn lại trên giường, la hét không ngừng, nhưng vì âm thanh bị cản trong phòng, cho nên bọn họ ở bên ngoài mới không nghe thấy.

"Bị sao vậy? Hôm qua vẫn còn bình thường mà!"

Trần lão đại lo lắng.

"Con trai, cha của con tới rồi, con nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu, con đừng dọa mẹ được không..."

Vợ Trần lão đại nói xong, lại bắt đầu khóc không thành tiếng.

"Khó chịu lắm, trong người... trong người con... có cái gì..."

Không biết có phải là do lời nói của vợ Trần lão đại có tác dụng, hay do Trần Thông đã không còn chịu đựng được nữa, lúc này hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:

"Đau chết mất... Đau chết mất...!"

"Con nói sao? Trong người có gì là có gì?"

Dù Trần lão đại không biết Trần Thông muốn nói gì, nhưng ông ta có thể cảm nhận được con ông ta đang vô cùng đau đớn.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt yên lặng đứng ngay cửa, không có ý định giúp đỡ, cũng không buồn nghĩ dùm, chỉ đứng đó như đang xem trò vui.

"Cái tên mập kia rốt cuộc là bị gì, không phải bị trúng gió chứ? Nhìn hắn lật qua lật lại tôi cũng thấy đau theo."

Nói xong, khoé miệng Hạ Thiên Kỳ thoáng run rẩy.

"Anh nhìn da của hắn xem."

Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi thăm, lúc này Lãnh Nguyệt mới nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

"Da?"

Được Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ liền liếc nhìn tên mập Trần Thông, sau khi quan sát hắn mới biết được tại sao Lãnh Nguyệt lại nhắc nhở hắn như vậy, vì mồ hôi trên người Trần Thông lúc này to như hạt đậu, chúng liên tục đổ ra, sau đó lại thấy gã trở mình điên cuồng lăn qua lăn lại.

"Cmn, tại sao giọt mồ hôi lại to như vậy, chẳng lẽ vóc người béo lại đổ ra giọt mồ hôi to hay sao?"

"Đó không phải là đổ mồ hôi, mà là nước." Lúc này Lãnh Nguyệt mới lên tiếng:

"Anh nhìn kỹ xem, thân thể của hắn rõ ràng đã nhỏ hơn một chút so với khi nãy."

"Đây là...!"

Sau khi được Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện cơ thể Trần Thông đúng là dần thu nhỏ lại theo những bọt nước kia chảy ra, nói trắng ra là cơ thể của hắn đang đứng ở trạng thái liên tục mất nước.

Dung dịch hỗn tạp của nước và dầu trơn đang không ngừng đổ ra theo lỗ chân lông, có lẽ không còn bao lâu nữa, Trần Thông sẽ từ một tên mập biến thành thây khô.


"Cái cách chết trong tương lai này cũng quá tàn nhẫn rồi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong mà cả người rét run tới mức rợn cả tóc gáy, hắn đưa tay vuốt trán, may mà mồ hôi lạnh trên trán không quá nhiều.

Lãnh Nguyệt gật đầu ngầm đồng tình, nhưng vẫn đứng im quan sát, hiển nhiên anh cũng không có sức thay đổi tình trạng này.

"A!"

Trần Thông vẫn đau đớn kêu rên, trên giường, dưới giường, thậm chí trên vách tường cũng có vệt nước chảy dài, cơ thể vốn to béo của gã đang co rút lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Ông may xem con làm sao vậy, ông mau cứu nó..."

Vợ của Trần lão đại vừa khóc vừa lắc tay ông ta không ngừng, lát sau vì cảm xúc chấn động quá mức mà hôn mê.

Trần lão đại thấy vợ hơn mê, cả người ông ta nhất thời không thể khống chế, nhưng vẫn cố gắng ổn định không gục ngã, có điều trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho đúng.

May mà Hạ Thiên Kỳ và Lãnh nguyệt không tiếp tục hóng chuyện nữa, một người đi tới bên cạnh Trần lão đại, một người đỡ vợ ông ta ngồi trên ghế, sau đó ra hiệu nói với ông ta:

"Không sao, chỉ ngất thôi."

Nói xong, Lãnh Nguyệt cũng đi tới bên cạnh Trần lão đại, lại nhắc nhở:

"Hình như hắn mắc chứng bệnh kỳ quái nào đó, hẳn trong thôn sẽ có người khám bệnh đi, mau gọi tới xem thế nào, cứ tiếp tục như vậy không phải cách."

"Đúng đúng đúng!" Trần lão đại nghe xong liên tục nói đúng, tiếp theo vỗ trán mình, bừng tỉnh nói:

"Sao tôi không nghĩ ra, cái đầu này của tôi thật là!"

"Bên này chúng tôi sẽ trông chừng, ông nhanh đi tìm thầy thuốc đi."

"Được, thật sự cảm ơn các anh..."

Thấy Trần lão đại rốt cuộc rời đi tìm người, Hạ Thiên Kỳ mới lên tiếng:

"Anh có cách xử lý không?"

"Cứ thử trước." Lãnh Nguyệt rút một tấm bùa màu bạc trong túi, tiếp theo điểm ngón trỏ lên mặt một cái, nói:

"Giải chú phù, yêu ma nhanh chóng thối lui!

Khu!"

Nói xong một câu đầy khí phách, lại thấy Lãnh Nguyệt cầm lá bùa màu bạc đi tới chỗ Trần Thông đang đau đớn lăn lộn trên giường, chỉ là không đợi tấm bùa màu bạc kia chạm vào Trần Thông, nháy mắt đã biến thành một làn khói đen biến mất.

"Không cách nào đuổi được."

Thấy lá bùa màu bạc mà Lãnh Nguyệt niệm rất đỉnh đi được nửa đường bị đốt mất, Hạ Thiên Kỳ cũng biết con quỷ này căn bản không phải họ có thể đối phó.

"Vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể chờ Trần lão đại dẫn người trở về."

Hạ Thiên Kỳ buông thõng tay rất bất đắc dĩ, tuy ngoài miệng hắn nói rất nhẹ nhõm, nhưng không chịu được cảnh người sống sờ sở biến thành thây khô, cho nên lại định ra ngoài chờ, có điều hắn mới xoay người đi, lại nghe Lãnh Nguyệt nói:

"Hắn yên tĩnh rồi."

Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ vô thức xoay người lại, nhìn một cái thì quả thực như Lãnh Nguyệt nói, Trần Thông đã bất tỉnh, còn nước chảy ra trong người hắn cũng theo đà hắn bất tỉnh mà tạm dừng.

Hạ Thiên Kỳ đi tới bên giường, tiếp theo lật Trần Thông trên giường lại, nhưng vừa đụng vào một cái, hắn đột nhiên bị dọa nhảy lùi lại, chỉ thấy trên cái bụng khô quắt của Trần Thông xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn đang di chuyển.

Khuôn mặt kia do nước hình thành, ngũ quan rõ rệt, chính là nữ quỷ họ gặp trước đó!

"Còn xen vào việc của người khác, các người phải chết!"

Lúc này nữ quỷ đột nhiên mở miệng ác độc nói với họ.
 
Sửa lần cuối: