Giả hóa thành thật, thật là giả
Không thành ra có, có rồi không
Tháng thứ hai ở chùa Ẩn Giác, nàng rốt cuộc cũng đã quen với việc không ăn mặn.
Không có giường ấm nệm êm, không có phòng điều hòa mát lạnh, không có nhà vệ sinh xí bệt thơm phức, nàng có thể chấp nhận được. Không ti vi, không máy tính, không internet, không một mối liên hệ với bạn bè, nàng cũng miễn cưỡng mà vượt qua. Hòa thượng ở chùa Ẩn Giác tu hành rỗi việc, cũng hay ngồi uống trà đánh cờ đàm đạo với nhau, cũng giúp nàng khuây khỏa không ít. Song ... ngày nào cũng ba bữa màn thầu chay trắng tinh, thực sự quá sức chịu đựng của nàng.
Ôi ... Bún đậu, bún chả, bún thang, bún ốc, bún bò, bún cá, bún trộn, phở bò, phở cuốn, cơm hến, cơm gà, mỳ quảng, mỳ vằn thắn, hủ tiếu, hoành thánh chiên, nem lụi, nem chua, phô mai que, hồ lô chiên, sushi, gimbap, pizza, sườn nướng, spaghetti ... Ở nơi xa xăm ấy, các em có hay chăng chị đang nhớ các em đứt ruột đứt gan ?
Cũng chẳng còn những buổi tối gia đình quây quần bên bàn ăn buổi tối. Cha mẹ nàng vừa xem ti vi và vừa cãi nhau về một vấn đề giáo dục, thằng em trai sẽ tranh thủ nhón vụng một món ăn nó thích, mặc cho nàng cau có gắt ầm lên là không được "ăn cơm trước kẻng". Thằng nhóc còn nhỏ quá, mà cha mẹ nàng đầu đã hoa râm, nàng không còn, không biết cha mẹ nàng thương tâm đến mức nào.
Bố, mẹ, hai người đừng quá nhớ con. Cả đời này, sợ rằng con gái không thể gặp lại bố mẹ được nữa.
... Và không có Tô Cự Giải.
Bàn tay lần tràng hạt thoáng khựng lại. Nàng giật mình. Bài kinh đang lẩm nhẩm trong miệng phút chốc đã quên mất một nửa. Bờ mi cong đương nhắm nghiền khe khẽ hé ra. Trong phòng đèn dầu xanh le lói, Thanh Thanh đã đi ngủ, còn lại một mình nàng, cùng bức tượng Quan Âm Đại Sĩ đặt trên kệ.
Rốt cuộc nàng với Tô Cự Giải, là có duyên hay vô duyên ?
Nếu nói là vô duyên, tại sao năm lần bảy lượt không hẹn mà gặp gỡ ? Nhưng nếu nói là có duyên, tại sao đến cuối cùng Tô Cự Giải vẫn không chọn nàng ?
Cái ngày anh ta dẫn cô gái đó chính thức giới thiệu cho nàng, thế giới của nàng gần như sụp đổ. Người mà Tô Cự Giải chọn làm vị hôn thê tương lai chỉ là một cô gái hơn nàng đến ba tuổi, mắt một mí, trên má vài ba nốt tàn nhang, kiểu đầu bát úp thảm họa, thân hình hơi đẫy và gu ăn mặc thì rõ ràng là chẳng có gì ăn nhập với nhau. Nói chung, chị ta là cô gái bình thường, bình thường nhất trong đám bình thường – túyp người mà nàng có thể dễ dàng bắt gặp đầy rẫy ở trên phố, và cũng có thể dễ dàng quên ngay. Ấn tượng duy nhất của nàng về chị ta chỉ có nụ cười – vui vẻ và xa cách. Con người ngoài nóng, trong lạnh.
Thật là trái ngược với Tô Cự Giải.
Anh ít cười, cũng ít nói. Đôi mắt và gương mặt lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn xa xăm đặc trưng của những người sinh đầu tháng bảy. Thoạt nhìn tưởng rằng lạnh nhạt, tiếp xúc rồi mới hiểu ra anh vô cùng dịu dàng và ấm áp. Đến mức nhiều lúc nàng muốn nổi khùng, chạy đến chỉ thẳng vào mặt anh mà quát, mà mắng. Tại sao anh lại tốt như vậy ? Tại sao khiến tôi yêu anh cuồng dại như vậy trong khi sự thật là anh đã yêu người khác ? Trên đời có những người như vậy, chẳng muốn yêu, chỉ đơn giản là thích thú với cảm giác chinh phục. Thật lòng dẫu chẳng có ác ý, nhưng vô tình vẫn khiến người khác chịu tổn thương. Không thể trách anh, chỉ có thể trách nàng quá mềm lòng.
Sinh ra đã là một nỗi khổ, cuộc đời chính là bể khổ, yêu đương vốn là nỗi đau khổ, lại càng đau khổ hơn khi yêu nhầm người. Nếu biết trước quen biết sẽ nhớ nhung, nguyện cả đời làm người dưng nước lã. Nếu biết trước vấn vương sẽ dằn vặt, nguyện cả đời làm người vô tình. Vậy mà đến cuối cùng, nàng vẫn không vô tình cho đặng.
Hồi ức mơ mảng như mảnh sương khói mờ ảo. Nàng chỉ nhớ lúc ấy nàng lao ra, có tiếng bánh xe phanh gấp ken két quét trên đường, nàng rơi vào một đáy vực trắng xóa. Lúc tỉnh lại, thì phát hiện ra mình đã không còn là mình. Giờ nàng không còn là Hoa Song Ngư nữa – mà đã biến thành Lưu Trầm Ngư.
Người đời có thể gặp gỡ một lần đã là có duyên. Nàng và Lưu Trầm Ngư cách biệt trong khoảng không gian thời gian lớn đến thế, lại có thể hòa hợp làm một, âu cũng là một mối kỳ duyên khó gặp.
Nhắc đến thân phận của Lưu Trầm Ngư, quả thực có chút rắc rối. Nàng thực sự không rõ Lưu Trầm Ngư là người thế nào, chỉ biết khi nàng đã yên ổn ở trong thân xác của người ấy, tam tiểu thư cành vàng lá ngọc của Lưu Thừa Tướng này đã xuất gia, để tóc tu hành tại chùa Ẩn Giác, núi Thái Hư, đất Hoa Hạ, lấy pháp hiệu là Tại Tâm.
Tỉnh lại làm một Tại Tâm xa lạ, quá khứ của nàng ta, chuyện gì nàng cũng không biết. May thay khi trước, ngày nàng vẫn là Hoa Song Ngư của thời hiện đại đã từng đọc không ít ngôn tình xuyên không, nên đối với hoàn cảnh này, cũng có chút kiến thức để xoay sở.
Muốn biết chuyện của Tại Tâm không phải chuyện quá khó. Việc đầu tiên phải làm ấy là giả vờ ốm nặng. Sáng hôm ấy, Tại Tâm vừa ngủ dậy, đang mở cửa bước ra ngoài sân quét tước cùng mấy sư huynh sư đệ, đột nhiên lăn đùng ra bất tỉnh. Mọi người lấy làm kinh hãi, xúm vào cứu chữa, cho là Tại Tâm trúng phong phải cảm, đổ thuốc cho uống, cũng không có tác dụng gì. Nàng nằm mê man suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Túc trực bên cạnh nàng là một tiểu cô nương áng chừng mười lăm mười sáu tuổi, ăn vận giản đơn theo lối nhà chùa, bấy giờ đã khóc đến toét cả mắt.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại. Tiểu thư làm Thanh Thanh sợ muốn chết."
Thanh Thanh ?
Nàng ngẩn người, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tiểu cô nương tên Thanh Thanh nọ, lắc đầu phủ nhận.
"Ngươi là ai ? Ta không biết ngươi."
Ốm nặng rồi, sẽ có cớ để mất trí nhớ.
"Tiểu thư, người thực sự không nhớ nô tỳ sao ? Nô tỳ là Thanh Thanh đây mà ... "
"Ngươi vừa gọi ta là cái gì ? Ta là ai ? Tại sao ta lại ở đây ?..."
Tất nhiên, một tiểu nha hoàn ngây thơ như Thanh Thanh chẳng bao giờ ngờ được rằng, trong lốt chủ tử của mình, giờ đã là một cô gái trưởng thành đến từ một không gian cách xa nơi này đến cả ngàn năm lịch sử. Con mồi đã sập bẫy. Thanh Thanh đem tất cả chuyện từ bé đến lớn của Lưu Trầm Ngư kể ra một tràng không biết mệt. Tuy nhiên, đến khi nhắc đến việc tại sao nàng lại chọn quy y ở chùa Ẩn Giác, thì Thanh Thanh nhất quyết không hé răng nửa lời.
"Tiểu thư, khi người mất trí nhớ, nô tỳ đã thầm oán trách ông trời thật bất công. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ nên để người quên đi thì tốt hơn."
Nàng gấp lại cuốn kinh phật, cảm thấy những dòng chữ phồn thể hãy còn hoa lên trong mắt, tâm thần trống rỗng, mới mở cửa bước ra ngoài đi dạo. Loanh quanh một lúc hơi mỏi, liền thuận tiện ngồi xuống tảng đá lớn dưới gốc phật linh, đưa tay hứng mấy cánh hoa rơi rụng. Trăng hắt qua tán lá, sáng lốm đốm trên nền đất. Lưu Trầm Ngư kia, tại sao tìm đến cửa Phật, càng nghĩ nàng càng không hiểu. Nữ nhân ấy rốt cuộc đã sống thế nào, đã suy nghĩ thế nào, nàng suy nghĩ nát óc không tìm được câu trả lời. Danh môn khuê nữ mười bảy tuổi, có nhan sắc, có tài, có gia thế, tại sao giữa tuổi thanh xuân lại chọn nhốt mình vào nơi thanh liêu u tịch thế này ? Hẳn cũng là một câu chuyện buồn, một câu chuyện mà người ta không còn muốn nhắc đến nữa. Người ta đã không còn muốn nhắc đến nữa, nàng cũng không muốn hỏi.
Dù gì bây giờ nàng cũng đã trở thành Tại Tâm.
Vừa đi vừa nghĩ, thong thả đã tới trước cửa Ô Long Viện, cách nơi nàng ở không xa. Ô Long Viện là nơi sư phụ Viên Trí của nàng cùng với các bậc trí giả ở chùa Ẩn Giác tịnh tu. Nàng ngẩng đầu quan sát, mắt lướt dọc hai hàng câu đối hai bên cửa viện :
Nàng lẩm nhẩm đọc hai câu đối, bất giác ngẩn người ra, cảm thấy lòng mình lắng lại, tâm thần cảm thấy có chút khoan khoái, muốn bước vào trong viện ngắm nghía một lượt. Song, chưa kịp nhấc chân bước qua bậu cửa, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nam trầm :
"Chủng tiêu bất phục sinh
Ý tận như hỏa diệt"
( Hạt giống một khi bị đốt cháy rồi thì không sinh lại Tâm ý đã dừng lại rồi cũng giống như ngọn lửa đã tắt )
Nàng giật mình quay lại. Dưới gốc Bồ Đề bên cửa viện, một vị hòa thượng đương ngồi xếp bằng tròn, hai tay đặt nghiêm cẩn trên lòng. Trong ánh sáng mờ tối của những vệt trăng mỏng hắt qua kẽ lá, nàng không trông được rõ mặt người ấy. Song, giờ này còn ngồi thiền ở đây, chắc cũng phải là một sư thúc sư bá gì đó từ hàng chữ Viên trở lên.
Nàng tiến tới một bước, chắp tay cúi đầu định chào hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng, hòa thượng nọ đã hách dịch hỏi nàng :
- Muộn như vậy sao còn tới đây ?
Nàng phải cố gắng lắm mới không cau mày. Thái độ này gì vậy ?
- Đệ tử cảm thấy chưa muốn ngủ, nên muốn ra ngoài một chút. – Nàng nén giận, nhỏ nhẹ đáp. Hòa thượng nọ không thèm đếm xỉa, nhắm mắt nói với giọng vừa thản nhiên vừa giễu cợt :
- Ô Long Viện không phải là nơi ngươi nên đến vào giờ này. Về đi.
Nàng không làm thế nào được, đành tím bầm mặt mà quay về, trong lòng hãy còn tấm tức không thôi. Hòa thượng kiểu gì vậy ? Hắn nghĩ hắn là ai chứ ?
Một tối đi dạo quanh, vừa đi vừa nghĩ, bước khoan bước nhặt, chẳng mấy chốc chân nàng đã đưa đến Thái Liên Hình mé tả mạn Tàng Kinh Các ( lầu chứa kinh ). Bấy giờ đương vào giữa mùa hạ, hoa sen trong ao nở nhiều, mùi hương dịu nhẹ thanh khiết. Nàng nhất thời cao hứng, muốn hái mấy bông sen đem về phòng cắm chơi, mới loay hoay tháo giày định lội nước.
Bỗng nghe tiếng sóng vỗ oạp oạp, đôi lúc lại nhỏ xuống tí tách. Nàng sững người, suýt nữa đã hét toáng lên lúc nhìn thấy cái đầu trọc nhẵn thín bóng loáng ánh trăng đang từ từ trồi lên giữa một đám lá sen san sát. Nếu không phải nàng trước đây hay cùng Tô Cự Giải đi xem phim kinh dị, tinh thần vững, không khéo đã bị dọa cho chết ngất.
Nhã hứng bị phá hỏng, nàng vừa sợ vừa tức ném cái nhìn đầy cay nghiệt về phía tên đầu trọc đang ở dưới ao kia. Còn đang ngẫm nghĩ tìm câu gì để mắng hắn cho bõ tức, thì nhà sư dưới ao nọ không ngờ đã cất tiếng trước.
- Khuya như vậy rồi, Lưu Trầm Ngư ngươi không ở trong phòng sao lại một mình chạy đến đây ?
Trong giây lát bốc đồng, nàng cũng không thèm chú ý đến cách xưng hô kì lạ của gã trọc đó, dẩu môi, ngúng nguẩy đốp lại :
- Không phải hòa thượng nhà ngươi cũng chạy đến đây tắm sao ? Bộ chỉ một mình ngươi có thể đến tắm, còn người khác thì không được ?
Lời vừa ra khỏi miệng nàng ngay lập tức chột dạ, hối hận không kịp nuốt mấy câu vừa nói ngược vào cuống họng. Sao nàng có thể quên mất mình hiện tại là Tại Tâm ? Tại Tâm là phật tử nghiêm túc, không thể nói năng càn rỡ như vậy được !
Hòa thượng nọ nghe nói vô cùng sửng sốt. Tất nhiên rồi, cái loại người cổ lỗ sĩ đó làm sao hiểu được thế nào là bình đẳng giới ! Nàng nghĩ đoạn lạnh nhạt đưa ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, bắt gặp trong đôi mắt dài sắc sảo, sáng chẳng kém gì cái đầu bóng nhẫy của hắn, không ít bối rối. Hắn trân trân nhìn vào nàng, ấn đường mỗi lúc một nhiều nếp nhăn. Ánh sáng bàng bạc từ vầng trăng mười tám không cho nàng thấy rõ đường nét gương mặt hòa thượng nọ, nhưng nàng có cảm tưởng rằng người này khá ưa nhìn. Hoặc là vì đôi mắt hắn bỗng gợi cho nàng nhớ đến Tô Cự Giải, hoặc là vì, tấm lưng trần rắn rỏi và bộ ngực vạm vỡ long lanh những giọt nước đọng của hắn gây cho nàng cảm giác đó. Nhà sư này, xem ra rất có tố chất đóng phim kiếm hiệp, nếu anh ta có cái may mắn là sinh ra muộn vài ngàn năm. Nàng đứng trên bờ âm thầm đánh giá, bất giác người ngẩn ra. Khoảng cách giữa hai chân mày nhà sư kia lại càng hẹp lại, cơ hồ giống như một nét bút lông đậm sắc.
- Tắm đêm cũng là một cách rèn luyện thân thể. Lưu Trầm Ngư ngươi không sợ lạnh có thể xuống tắm cùng.
Giọng hắn vừa khàn vừa lạnh, nói năng trôi chảy không chút ngắc ngứ, đến mặt cũng không biến sắc, thật là một tên sư hổ mang có tiền đồ ! Nàng nuốt hận ngoảnh mặt đi, lẳng lặng muốn bỏ về phòng. Chưa kịp nhấc chân đã lại nghe một tiếng thở dài của hắn – mà nàng có cảm tưởng là rất kịch - đằng sau :
- Không có tà tâm, sao phải sợ hãi lẩn tránh ?
Tà tâm ? Với hắn ấy ah ? Nghe đã lợm giọng ! Đừng nói là tên lừa trọc tự cao tự đại này, bây giờ ngay cả Tô Cự Giải cũng chẳng còn ý nghĩa gì với nàng nữa. Nam nhân luôn là những kẻ không bao giờ tin tưởng được, mà hòa thượng thì cũng vẫn là nam nhân mà thôi.
Lẽ ra nàng đã không so đo với loại người phong kiến cổ hủ này.
Nhưng đây là hắn ta cố ý không chịu để nàng yên ổn.
Nghĩ đoạn nàng ngoa ngoắt quay phắt lại, di chuyển về phía bờ ao, khoan thai cởi bỏ từng món ý phục trên người. Hòa thượng nọ trông thấy giật nảy mình, vội vàng quay mặt đi, chắp tay niệm Phật. Nàng liền dừng lại, môi khẽ nhếch lên một ý cười, đắc ý cất giọng giễu cợt :
- Không có tà tâm, sao phải sợ hãi ?
Hòa thượng nín lặng. Một lúc lâu sau, khi nàng đã mặc lại quần áo chỉnh tề, bỗng nghe hắn thở dài một tiếng thật não nề, trầm giọng nói :
- Mấy hôm nay đều nghe mọi người nói, ngươi trải qua một cơn ốm nặng đã thay đổi hẳn tính tình, dường như đã trở thành một người khác, ta còn không tin. Nay quả đúng là như vậy !
Nàng không khỏi giật mình, song vẫn cố làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhạt nhẽo nhìn hòa thượng, lại nhạt nhẽo đáp :
- Đó là các ngươi nhìn lầm. Trước nay ta vẫn thế, chỉ là các người không nhận ra sớm mà thôi.
Nói đoạn nàng quay lưng rảo bước về phòng, để lại đằng sau ánh trăng và tên hòa thượng kì lạ bấy giờ lòng đầy nghi hoặc.
***
Lại một đêm trăng thanh gió lạnh, nàng nhớ nhà khó ngủ, thốt nhiên muốn ra ngoài dạo mát cho khuây khỏa, mới lẳng lặng xỏ giày mở cửa bước ra. Thanh Thanh nghe tiếng động, nhổm dậy giụi mắt.
- Tiểu thư ? Khuya thế này rồi người còn định đi đâu ?
- Ta không ngủ được. – Nàng lãnh đạm đáp. Thế này đâu đã gọi là khuya. Những ngày còn ở thế giới hiện đại, nàng vẫn hay online đến ba bốn giờ sáng. – Em cứ đi ngủ trước, không cần theo ta.
Nhưng Thanh Thanh không nghe nàng, vội vàng nhảy ngay xuống đất, chạy ra cửa cản nàng lại. Nàng ngạc nhiên hết sức, tròn mắt thốt lên :
- Thanh Thanh ? Hôm nay em làm sao vậy ?
Vẻ mặt tiểu a đầu có chút bất mãn, ánh mắt nhìn nàng vô cùng khó hiểu, cúi đầu không nói gì. Nàng bực mình chép miệng một cái, định vòng qua người Thanh Thanh đi ra cửa, nhưng a đầu này một lần nữa chặn bước nàng.
- Tiểu thư ... Thứ lỗi cho Thanh Thanh nhiều chuyện. Nhưng hà cớ gì tiểu thư phải tự làm khổ mình như vậy ? Thanh Thanh biết hôm trước tiểu thư đã gặp Viên Tâm, hẳn là đã nhớ lại rồi ... nhưng tiểu thư ah ... Viên Tâm hắn bất quá cũng chỉ là một hòa thượng, hai người không thể có kết quả !
Nàng há hốc miệng kinh ngạc. Sự việc phức tạp này nhất thời nàng chưa tiêu hóa được.
Nha đầu này đang nói cái gì vậy ? "Tự làm khổ mình" ? "Nhớ lại" ? Rồi là "không thể có kết quả" ? Thế là thế nào ? Có điều gì về Lưu Trầm Ngư mà người ta giấu diếm nàng sao ? Mà cái người đó ... Viên Tâm gì đó, hắn ta là ai ? Nàng gặp hắn bao giờ ? Hòa thượng ở hàng chữ Viên tại chùa Ẩn Giác, xét về vai vế hẳn cũng ngang hàng với sư phụ Viên Trí của nàng. Sư phụ Viên Trí là đại đệ tử của trụ trì Huệ Văn đại sư, như thế Viên Tâm tức là sư thúc của nàng.
- Ngươi nói ... Viên Tâm ? Là Viên Tâm sư thúc ở mé đông Ô Long Viện ? Có nhầm không vậy ? Ta gặp sư thúc ấy khi nào ?
- Tiểu thư, người không cần giấu Thanh Thanh. Chẳng phải hôm trướctiểu thư đến Ô Long Viện đã gặp hắn, rồi ở Thái Liên Hình tiểu thư đã đứng nói chuyện rất lâu với Viên Tâm không phải sao ?
Hóa ra Viên Tâm chính là cái tên lừa trọc dở người đi tắm đêm ấy ah ?
Nàng ngẩn người ra, ngẫm lại hôm ấy, thái độ của Viên Tâm đối với nàng quả thật có chút kì lạ, cách xưng hô cũng bất thường. Nhớ lại khi ấy, hắn gọi nàng bằng tục danh, trong khi các sư sãi khác ở đây đều gọi bằng pháp danh Tại Tâm cả. Hóa ra giữa hắn ta và Lưu Trầm Ngư vốn dĩ có ẩn tình. Như nàng suy đoán, ắt hẳn là nàng ta sau khi được gửi vào chùa Ẩn Giác đã động lòng với sư thúc của mình, rồi không màng thân phận cố chấp theo đuổi. Nha đầu Thanh Thanh hẳn là phản đối kịch liệt chuyện này, nên mới không nói cho nàng biết, đâu hay rằng nàng thực sự lại không phải là Lưu Trầm Ngư.
Nàng nghĩ đoạn cười một tiếng :
- Thanh Thanh, em nghĩ quá nhiều rồi !
Các vị tiểu thư con nhà quyền quý ngày trước thực là rỗi việc ! Có phải bọn họ không phải đi học, không phải đi làm, không chịu đủ thứ áp lực, suốt ngày ngồi nhà nên rửng mỡ không ? Yêu ai không yêu, đâm đầu vào một anh hòa thượng, bất chấp gia thế chạy đến đây tu cùng, lại còn hủy hoại luôn những ngày tháng tốt đẹp của nàng ở chỗ hiu quạnh này. Viên Tâm sư thúc, nghe đâu năm nay ba mươi tuổi, dù là người trẻ nhất ở hàng chữ Viên; tính ra cũng hơn gần gấp đôi tuổi của Lưu Trầm Ngư. Nữ nhân này, không biết ngày trước có từng bị kẹp đầu vào cửa ? Sau này tính thành Phật thờ chung một chùa chắc ?
Cách chỗ nàng ngồi ba bước chân, Thanh Thanh vẫn lải nhải nào là Viên Tâm thế này, Viên Tâm thế kia. Nàng dù không muốn để ý đến, cũng không thể nào không để ý, bất quá lại nảy sinh tò mò. Nói đi cũng phải nói lại, hẳn là Viên Tâm cũng phải có cái gì, mới khiến cho Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng si tình đến thế chứ ?
Chắc không phải chỉ vì hắn ta đẹp mã ? Nàng nhướn mày nhớ lại nét mặt không rõ của hắn dưới trăng, cái ánh mắt sắc sảo mà lạnh nhạt đã làm nàng nhớ tới Tô Cự Giải, chưa cần biết hắn có dễ coi hay không, chỉ một cái liếc mắt đó chắc cũng khiến khối cô đổ rụp. Lưu Trầm Ngư năm nay mới mười bảy, thiếu nữ mới lớn trái tim non nớt, làm sao mà không bị nam sắc làm mê hoặc ? Nhớ lại những ngày nàng còn học phổ thông, không phải cũng từng phát cuồng lên vì mấy anh thần tượng Hàn Quốc hay sao ?
Vì ái tình mà lầm đường lỡ bước, để năm tháng trôi đi thực phí hoài
Dẫu bên gốc Bồ Đề, lên Niết Bàn thành chính quả
Một thoáng quay đầu, sợ rằng cầm kinh thư cũng là điều quá khó
Từ ngày nghe Thanh Thanh nói ra chuyện Lưu Trầm Ngư và Viên Tâm trước đây, nàng bỗng đâm ra để ý.
Dãy nhà nàng đang ở nằm ngay trên con đường duy nhất liên kết Ô Long Viện với những thiền viện, nhà gác khác của chùa. Hẳn không phải ngẫu nhiên mà mỗi sáng dậy sớm quét chùa nàng đều thấy Viên Tâm cùng ba bốn vị sư thúc đi ngang qua phòng nàng đến điện Tam Bảo. Chắc cũng không phải ngẫu nhiên mỗi lần ra ngoài gánh nước nàng đều bắt gặp Viên Tâm ngồi thiền dưới gốc bồ đề trăm tuổi. Và càng không thể là ngẫu nhiên mà lần nào nàng đi đưa cơm cho sư phụ cũng thấy Viên Tâm cao lớn sừng sững tiêu sái tản bộ trước mặt mình. Nàng dẫu muốn tránh, cũng không có đường nào mà tránh.
Vốn dĩ người vô tâm vô tình như nàng, không nhất thiết phải tránh mặt. Cơ mà ... ngộ nhỡ tên hòa thượng thối đó lại tưởng nàng thích hắn thì biết làm thế nào ? Mà cũng chẳng phải tưởng, sự thật lù lù ra đấy : nàng đang là cái người đã thích hắn. Tốt hơn nàng vẫn nên tránh.
- Tại Tâm ! Ta đang hỏi con hiểu bài kệ vừa rồi có ý nghĩa gì ?
Nàng giật mình nhìn lên bục cao, nơi sư phụ Viên Trí của nàng và Viên Tâm sư thúc nọ đương ngồi giảng đạo, bất giác "ớ" một tiếng. Cả gian phòng hai ba chục sư sãi im phăng phắc, đồng loạt dồn ánh mắt về phía nàng.
Nàng đang loay hoay nghĩ cách xoay sở, bỗng nhiên Viên Tâm ngồi cạnh sư phụ nàng cao giọng lên tiếng :
"Nhất cú Di Đà
Tựa không hợp không
Liễu vô ngân phùng
Khước hữu Tây Đông"
(Một câu A Di Đà
Như không hợp hư không
Tuyệt không chút lằn dấu
Nhưng vẫn có Tây Đông)
- Đem một ly nước đổ vào chậu nước thì nước cùng nước dung hòa nhau, sẽ không thấy lằn dấu. Khi trút nước ra, khoảng hư không trong ly hợp với hư không bên ngoài, cũng tuyệt không lằn dấu. Hành Giả niệm Phật, nếu trong quên đi thân tâm, ngoài quên đi cảnh giới, chẳng thấy mình là người hay niệm, Phật là vị được niệm, thì tâm tính trống rỗng hồn nhiên, dung hợpvới thể tính chân không. Tâm cảnh ấy như vậy là lạc vào ngoan không của ngoại đạo. Trái lại, chân không ấy sáng suốt vô tận mà bao hàm muôn pháp, vẫn có đầy đủ màu sắc của cỏ cây, sông, núi, trời mây, vẫn có các phương hướng, cho đến cõi Ta bà thuộc phương Đông, cõi Cực lạc ở phương Tây. Đó mới đích xác tính không chân chính. Niệm Phật đến chỗ vô niệm, sẽ dung hợp với tính không bao la, tìm không thấy mối mang dấu vết, mà vẫn đầy đủ tất cả, không thêm bớt là như thế.*
Viên Tâm dứt lời, đôi mắt dài sắc bao quát một lượt thư đường, ánh mắt từ bi hỉ xả hiền từ bao dung bao trùm lên tất thảy mà nàng ít thấy. Song, không hiểu sao, khi lướt qua nàng, nhãn quan ấy đột ngột trở nên lạnh nhạt, nhìn vào nàng chẳng khác gì nhìn vào không khí. Nàng bất giác ngây người, trong lòng tự dưng có chút không thoải mái. Giờ nàng đã hiểu tại sao Thanh Thanh bất mãn với Viên Tâm đến vậy.
Có điều, cảm giác này ...
Lưu Trầm Ngư có thể nào lại ngốc nghếch đến nỗi tin rằng đoạn tình duyên này có kết quả ? Hay cũng như nàng, chỉ là cố chấp vô vọng ?
***
Thời gian như bóng câu qua cửa. Ngoảnh đi ngoảnh lại, bốn tháng đã trôi qua, Vu Lan đã đến, chùa Ẩn Giác nhộn nhịp hẳn lên. Trước ngày mùng bảy tháng bảy đến mươi ngày, hòa thượng lớn nhỏ trong chùa đã phải thức khuya dậy sớm, người dọn dẹp phật đường, kẻ quét tước trước cửa, đi đi lại lại mỗi ngày đón tiếp hàng trăm tín chủ đến bái phật làm lễ. Với thân phận của Lưu Trầm Ngư, những việc như thế này vốn dĩ không cần đụng tay đến, nhưng trong lúc cả chùa bận bịu chuẩn bị, một mình nàng ngồi chơi thì không phải phép chút nào. Nàng và Thanh Thanh được phân công phụ giúp việc trong bếp – cũng toàn những việc nhẹ nhàng cả, chỉ hơi nhiều một chút. Ngoài một trăm suất cơm chay cho các hòa thượng trong chùa, còn phải làm thêm đồ chay để phát chẩn và cúng tế. Làm việc cả ngày nên hễ đến tối về phòng là nàng lăn ra ngủ, mất hẳn thói quen tản bộ trước đây.
Một phần cũng vì nàng thực sự chẳng muốn nghĩ ngợi gì hết. Toàn bộ tâm trí nàng giờ đây chỉ còn nỗi nhớ nhà. Vu Lan là lễ báo hiếu, mà nàng giờ đây ... e là đã thất hiếu mất rồi.
Mai là chính ngày mùng bảy tháng bảy, phương trượng Huệ Văn đại sư cùng sư phụ nàng và mấy vị cao tăng khác trong chùa, lập tế đàn ngay trước cửa điện thờ chính, nguyên ngày chỉ ngồi tụng kinh Vu Lan, không hề rời khỏi phật đàn. Mọi công việc khác trong chùa đều giao lại cho Viên Tâm thu xếp.
Như thường ngày, nàng dậy sớm, rửa mặt rồi sang nhà bếp. Đang lúi húi nặn màn thầu, đột nhiên một cơn gió thoảng qua từ phía cửa, nàng đột ngột giật mình ngừng tay. Không cần quay lại nàng cũng biết ai vừa bước vào. Cái bóng dáng cao lớn lãnh đạm, khuôn mặt dài trầm tĩnh, và ánh mắt từ bi không dành cho nàng – hay đúng hơn là không dành cho Lưu Trầm Ngư. Thế thì tại sao nàng cảm thấy khó chịu như thế này ? Có phải vì Lưu Trầm Ngư và nàng quả thực có nhiều điểm giống nhau, nên nàng bắt đầu đứng nhìn từ vị trí của người ấy, bắt đầu hiểu suy nghĩ của người ấy, hiểu cả tình cảm và nỗi đau của người ấy ?
Nàng chẳng biết, bực bội đập đập cục bột trên tay. Viên Tâm quan sát nhà bếp một hồi. Dù không quay lại, nàng vẫn cảm thấy sức nặng ánh mắt của hắn đè lên lưng, không phải chỉ trong giây lát. Không rõ Viên Tâm nói cái gì với một nhà sư khác trong bếp. Nhưng ngay sau đó, nhà sư nọ đến trước mặt nàng, cười bảo :
- Tại Tâm, ngươi không cần ở đây nữa. Mau đi giúp Viên Tâm sư thúc chuẩn bị đồ lễ.
Một chút kinh ngạc lướt qua rất nhanh, nhưng nàng không để ai kịp trông thấy. Đây là nơi đông người, tốt nhất nên tỏ ra bình thản. Nghĩ đoạn, nàng bình thản nặn nốt cái bánh, bình thản rửa tay. Nha đầu Thanh Thanh đang đi xách nước, nàng không tiện đợi, liền bình thản một mình theo Viên Tâm ra ngoài. Cả hai cắm đầu đi thoăn thoắt, cho đến khi nàng đột nhiên giật mình dừng lại ngơ ngác hỏi :
- Sư thúc dẫn đệ tử đi đâu vậy ?
Viên Tâm chậm rãi quay lại, không ngọt không nhạt đáp rằng :
- Đừng có hiểu lầm. Năm nay sư phụ ngươi bận bịu, mới ủy thác cho ta giúp ngươi việc này. Lưu Trầm Ngư ngươi không lẽ quên cả việc bái tế mẹ ngươi sao ?
Mẹ ... ?
Mẹ của Lưu Trầm Ngư đã chết rồi ?
Nàng không biết, điều này Thanh Thanh không kể. Tiểu nha đầu đó rốt cuộc còn giấu nàng những chuyện gì ?
- Sư thúc nói ... mẹ đệ tử ...
Chân mày Viên Tâm nhích lại gần nhau, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng :
- Xem ra Lưu Trầm Ngư ngươi mất trí nhớ nặng hơn ta nghĩ... – Đang nói, hắn bỗng dừng lại chăm chú nhìn nàng, dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi – Dù sao cũng không phải lỗi của ngươi.
Nàng liền cúi đầu không hỏi nữa. Viên Tâm cũng không nói gì, lẳng lặng dẫn nàng đến khoảng sân phía sau Tàng Kinh Các. Ở đó đã bày sẵn một bàn lễ, bên trên đặt một chiếc lư đồng cỡ nhỏ, vài đĩa đồ chay, bát nước và hai cây nến. Phía trước bàn cúng, còn đặt hai chiếc nệm bọc vải vàng đã sờn. Viên Tâm trước hết bảo nàng dâng hương, dập đầu ba lạy, rồi quỳ một bên nghe hắn tụng kinh Vu Lan Bồn. Nàng nhất nhất nghe theo hắn, ở bên cạnh chờ hắn làm lễ, song tâm trí dường như vẫn để đi đâu.
Mẹ của Lưu Trầm Ngư mất rồi ...
Còn nàng, chẳng phải sinh ly, cũng không phải tử biệt, nhưng vẫn không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ nàng nữa.
Cô độc, như cánh chim lạc đàn.
Ở đây không ai yêu thương nàng, không ai cần nàng, không ai hiểu nàng hết. Nàng chỉ muốn về nhà thôi. Trước đây nàng ham chơi, đã đi là chẳng bao giờ muốn về nhà. Lần này nàng được toại nguyện, không bao giờ trở về được nữa. Mới chỉ bốn tháng, mà nàng tưởng như đã trải qua hàng ngàn năm. Nếu thực sự cả đời phải ở đây, nàng sống thế nào bây giờ?
- Lưu Trầm Ngư.
Nàng sợ.
Nàng rất sợ.
- Lưu Trầm Ngư !
Nàng ngẩng đầu, trong một khắc mất bình tĩnh, ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn Viên Tâm. Nàng đâu có phải Lưu Trầm Ngư, sao lại xử sự như vậy ? Không cần hắn hắt hủi, dù cho là nàng hay là người ấy, khổ chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Nghĩ đoạn nàng quay ngoắt người, bỏ về phòng. Tất nhiên Viên Tâm nghệt mặt ra không hiểu gì cả.
- Lễ tế còn chưa xong ngươi đã bỏ đi đâu?
- Mặc kệ ta !
Buổi tối hôm ấy, đại lễ Vu Lan đã hoàn thành, người đi lễ lũ lượt kéo nhau xuống núi, sư sãi lớn nhỏ trong chùa bắt đầu khẩn trương dọn dẹp. Nàng để Thanh Thanh trong bếp, còn bản thân mình thì đến đại điện giúp đỡ. Sẵn tinh thần mệt mỏi, cộng thêm mấy ngày lao lực, thể trạng của nàng có chút giảm sút, bê mỗi chiếc lư hương cũng vất vả.
Viên Tâm từ lúc nào đã ở đằng sau nàng, nàng vừa mới quay người, hắn đã thuận tay đỡ lấy cái lư. Nàng kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng lãnh đạm nhìn lại nàng, vẫn cái ánh nhìn từ bi – không dành cho nàng đó. Cái tên sư hổ mang này, không phải hắn cũng không ưa gì Lưu Trầm Ngư hay sao? Tại sao cứ xuất hiện làm nàng chán ghét? Nghĩ đoạn nàng bực mình giành cái lư hương lại, ai dè cái lư nặng trịch không may tuột khỏi tay rơi xuống, kêu boong boong mấy tiếng. Mấy vị hòa thượng đứng gần đó đều quay lại nhìn.
... Rủi thay, cái lư hương rơi trúng đầu một con chuột đang ăn vụng gần đó. Chuột ta trúng chưởng vỡ sọ, lăn quay ra giãy đành đạch mấy cái rồi nằm thẳng cẳng. Chuyện này đối với nàng thì chẳng có gì to tát. Nàng vốn sợ chuột, nên con chuột nọ chết đi càng tốt. Nhưng nàng quên mất Lưu Trầm Ngư lại là đệ tử Phật môn ... đây là chùa Ẩn Giác.
Mấy vị trọc đầu, từ già đến trẻ, trừ nàng và Viên Tâm lúc nào cũng lãnh đạm, mặt mũi đều xám ngoét lại.
Nàng tay xách một liễn cơm chay, ngẩng đầu ngước nhìn ba trăm bốn mươi chín bậc thang dẫn lên đỉnh núi, tay quệt mồ hôi trán, uất ức muốn rủa thầm hắn một câu, nhưng lại không nỡ. Chuyện này, lỗi không phải do hắn, mà chính là do nàng. Đều vị nàng quá nóng nảy, nên mới đẩy cả hai vào tình cảnh hiện nay.
Nếu như không phải Viên Tâm nhận tội hộ nàng, kẻ giờ đây chịu cấm túc trên hang núi Quá Nhai, e rằng chính là nàng chứ không phải hắn. Nhưng thà là nàng bị phạt lên đó sám hối còn hơn là ngày ngày ở nhà áy náy dằn vặt mãi không thôi.
- Tôi không tin Viên Tâm sư thúc lại phạm đại tội ngộ sát. Sư thúc ngày thường trầm ổn điềm tĩnh lắm kia mà.
- Ai chẳng có lúc mắc sai lầm. A di đà phật ! Hang núi Quá Nhai hàn khí rất thịnh, vừa tối vừa thông u. Xem ra, một năm tới, sư thúc phải chịu khổ rồi !
Mấy ngày đầu tiên, nàng còn có thể miễn cưỡng nhắm mắt ngủ yên. Bảy ngày trôi qua, những lời đồn đại về hang núi Quá Nhai càng làm nàng day dứt. Rõ ràng hắn phải biết ngộ sát sẽ phải chịu hình phạt thế nào, cũng biết hang núi Quá Nhai là nơi thế nào, tại sao lại che giấu cho nàng chứ ? Ah mà không, không phải cho nàng, mà là cho Lưu Trầm Ngư mới phải. Rốt cuộc Viên Tâm hắn đối với Lưu Trầm Ngư là thế nào? Nàng trước giờ cho rằng hòa thượng hắn xử tệ với nàng là vì chán ghét, không muốn nàng cũng bám cẳng hắn như Lưu Trầm Ngư, cản trở hắn tịnh tu. Việc này xảy ra, quả thực cách nhìn của nàng đối với hắn thay đổi không ít.
Nàng đã xin phép sư phụ Viên Trí, mỗi ngày được làm công việc mang cơm lên hang núi Quá Nhai cho Viên Tâm, coi như một sự biết ơn từ nàng. Thanh Thanh năm lần bảy lượt cản trở, nàng cũng không xoay chuyển. Thanh Thanh liền xin với nàng cho đi theo, nàng cũng không cho. Đường lên Quá Nhai từ lưng chừng núi lên tới đỉnh Thái Hư, vừa cao vừa dốc, gập ghềnh khó đi, nàng không muốn bắt Thanh Thanh phải chịu khổ chung với nàng.
Ấy, nàng có thành ý báo đáp hắn như vậy, hắn lại cho là nàng vì thích hắn nên mới đến.
- Đừng hiểu lầm! Ta nhận lỗi này là vì chính ta vô tình khiến ngươi mắc lỗi, không phải vì ngươi. Ngươi không cần hao phí tâm sức như vậy.
Nàng chán ghét lạnh nhạt ném cho hắn một cái nhìn mỉa mai, chẳng cần nghĩ nhiều liền đáp:
- Sư thúc cũng đừng hiểu lầm. Đệ tử không phải vì cảm kích sư thúc mà tới. Dù gì tội cũng là do đệ tử gây ra, sư thúc giành mất hang núi Quá Nhai này của đệ tử, đệ tử không có chỗ nào để sám hối nên mới làm việc này.
Hắn im lặng không trả lời, quay người nhắm mắt lần tràng hạt. Cũng từ sau ngày hôm đó, mỗi lần nàng đưa cơm đến, hắn đều ngồi quay mặt vào vách đá tụng kinh, không nhìn đến. Nàng cũng chẳng buồn để tâm làm gì, chỉ lẳng lặng đem liễn cơm chay để ngoài cửa cho hắn, nếu mệt, thì ngồi nghỉ ở tảng đá ngoài hang núi, còn không, sẽ ra về ngay.
Trải qua ngày ngày tháng tháng, nàng dường như đã quên mất nàng ở đây đã bao lâu rồi. Xuân hết, hạ qua, thu tàn, đông đã đến. Tháng Chạp, khắp núi Thái Hư tuyết phủ trắng xóa.
Nàng nặng nhọc đạp tuyết lên núi, liễn cơm trong tay đã nguội lạnh, ngẩng đầu trông lên chỉ thấy xam xám một màu ảm đạm, chẳng rõ đâu là mặt đất, đâu là bầu trời. Nàng co rúm người, hai tay xoa vào nhau cho bớt lạnh. Tuyết rơi dày đã ba ngày nay, chưa có dấu hiệu chấm dứt, nàng lên núi lần này, ngoài mang theo không ít lương khô, còn đem thêm mấy bộ quần áo rét cho hắn.
Càng lên cao, gió tuyết càng thổi mạnh không ngờ. Nàng một mình đội tuyết bước lên, tuyết bám đầy y phục ướt lướt thướt. Nàng vừa mệt vừa lạnh, đôi mắt bắt đầu mờ đi, nhìn không rõ. Đột nhiên hẫng một cái, nàng run chân ngã giúi xuống nền tuyết lạnh. Nàng gắng gượng chống tay đứng lên, xốc lại giỏ thức ăn và mấy bộ y phục, giụi mắt nhìn ra đằng trước. Hang núi Quá Nhai đã hiện ra đằng kia rồi. Bước tiếp đi nào, không lẽ ngươi định chết rét ở đây?
***
Khi nàng tỉnh lại, đầu nặng trình trịch, đưa mắt nhìn quanh thì thấy mình nằm trên một cái ổ rơm. Cách chỗ nàng không xa, một thân ảnh cao lớn điềm tĩnh ngồi thiền cạnh đống lửa, không phải Viên Tâm thì còn là ai? Nhưng tại sao mắt hắn lại bịt một dải băng đen như vậy?
Nàng nhíu mày chống khuỷu tay định ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy phần da thịt trên ngực hơi lành lạnh. Giật mình nhìn lại, té ra y phục đã bị cởi hết từ bao giờ, trên người chỉ còn đắp một tấm áo choàng bông to sụ. Nàng nhất thời hốt hoảng rú lên một tiếng mà rúm người vào một góc. Sao... sao lại ... thế này? Hắn... hắn... chuyện gì đã xảy ra vậy ?
Viên Tâm nghe tiếng nàng, thoắt quay người lại, đứng dậy hỏi :
- Ngươi đã tỉnh rồi sao ?
- Ngươi đứng yên đó! – Nàng chưa kịp nghĩ đã vội vàng hét. – Ta cấm ngươi qua đây !
Hắn nghe nói cũng không phản ứng gì, yên lặng đứng im tại chỗ. Nàng quấn chiếc áo choàng quanh người, hoảng loạn đảo mắt tìm kiếm y phục nàng mặc lúc trước, cuối cùng nhận ra nó đang được hong khô trên đống lửa sau lưng Viên Tâm.
...
Nàng muốn khóc cũng không ra nước mắt nữa mà!
- Ngươi đừng nên cử động, ngươi bị cảm lạnh không nhẹ đâu. Y phục của ngươi chưa khô, hãy tạm khoác cái áo đó. Lương khô và nước ta đã để đó cho ngươi. Bão tuyết lớn thế này, đường xuống núi rất nguy hiểm, đành để ngươi chịu khổ một đêm, ngày mai ta sẽ nghĩ cách. Không phải lo sợ, ta sẽ ở yên chỗ này.
Chất giọng trầm ổn lãnh đạm của hắn cũng khiến nàng cảm thấy bình tĩnh lại một chút. Thôi thì... biến cố nàng đã từng trải qua cũng đâu có ít, đến cái chết cũng đã suýt nếm mùi, còn điều gì phải sợ hãi nữa? Thường nghe sư phụ Viên Trí nói: Phật dạy vạn sự trên thế gian đều theo duyên mà đến. Cái gì phải đến, thì không thể tránh được.
Nàng nghĩ đoạn thở dài thườn thượt, mệt nhọc nằm xuống, đầu lại đau như búa bổ. Cả một đêm vật vã chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Nàng thấy mình ngồi một mình trong đêm, tối tăm, mờ mịt, chênh vênh và lạnh lẽo. Bố, mẹ, em trai nàng, Tô Cự Giải, từng người một lần lượt hiện ra trước mắt nàng, mỉm cười với nàng, rồi lại lần lượt biến mất. Nàng đuổi theo, nhưng chẳng hiểu sao đôi chân lạnh cóng không nhấc lên được, chỉ biết đứng đó chảy nước mắt.
Bất đồ từ đằng sau có một cánh tay nóng rẫy như lửa túm tay nàng, kéo vào lòng, ôm chặt lấy. Nàng hoảng loạn quẫy đạp liên hồi, vẫn không thoát được ra. Cái người ấy cũng bất chấp chịu đau, nhất định không buông bỏ. Hồi lâu nàng thấm mệt, chỉ còn biết gục đầu vào kẻ đó mà thở. Hắn ta lầm bầm nói điều gì đó với nàng, nhưng nàng nghe câu được câu mất, chỉ mang máng biết hắn là một nam nhân.
"...không cần phải chịu khổ như thế..."
"Rốt cuộc nàng là ai?"
"Ta đang làm gì thế này?"
Mi mắt nàng động đậy.
Gió tuyết vẫn gào rú bên ngoài. Có điều, nàng không còn thấy lạnh như ban nãy. Lửa đã tắt, trong bóng tối đen đặc và mù lòa, nàng thấy mình đang nằm yên vị trong lòng hắn – không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn biết là hắn – một tay đặt trên ngực hắn, cả bản thể còn đang quấn chặt lấy thân hình trần trụi của hắn. Nàng sợ quá vội vã đẩy hắn ra, nhưng cũng không khác gì lúc nãy, hắn một mực không để nàng giãy giụa.
- Ư ...
- Ở yên đó – Hắn thì thầm, sắc giọng hoàn toàn đánh mất vẻ trầm tĩnh vốn có, dường như phải cố gắng lắm mới có thể nói được – Đừng nói gì, cũng đừng nghĩ gì cả. Ngươi ... – im lặng một lúc hắn mới nói được tiếp – ... đang sốt rất cao.
Hắn còn chưa dứt lời, nàng đột nhiên bật khóc. Một câu nói của hắn, tất cả những gắng gượng chống đỡ bấy lâu nay của nàng đều sụp đổ. Nàng, cuối cùng vẫn là một người con gái, nàng vẫn muốn có một người đàn ông để nàng dựa vào, nàng muốn lấy chồng, sinh con, muốn một gia đình nhỏ bé nhưng vui vẻ. Nàng không muốn đi tu, nàng ghét cái chùa này, nàng không muốn cả đời sống cô độc.
- Viên Tâm sư thúc ... – Nàng thổn thức hỏi – tại sao Lưu ... mà không, tại sao ta lại quy y chùa Ẩn Giác?
- Ngươi vẫn không nhớ được chuyện gì sao? Thanh Thanh cũng không kể cho ngươi sao?
Nàng lắc đầu khe khẽ. Trong bóng tối, không trông thấy mặt hắn, chỉ nghe tiếng hắn thở dài.
- Bốn năm trước ngươi mười ba tuổi, mẹ ngươi vốn là một tiểu thiếp của cha ngươi vừa mất, ta theo sư phụ đến phủ đệ của cha ngươi tụng kinh bốn mươi chín ngày, liền bắt gặp ngươi bị Lưu phu nhân hành hạ. Sư phụ Huệ Văn không cam lòng thấy ngươi phải chịu khổ, liền sai ta đến xin giúp với phu nhân. Bấy giờ ngươi liền một mực xin ta thu nhận, ta và sư phụ năm lần bảy lượt từ chối, ngươi liền dọa sẽ tự tử, sư phụ ta bất đắc dĩ mới nói với cha ngươi : khí vận của ngươi không tốt, sẽ tổn hại đến người nhà. Lưu phu nhân hùn thêm vào mấy câu, cha ngươi mới đồng ý cho ngươi đến Ẩn Giác tự quy y... Chuyện sau đó, ngươi biết rồi đấy. Thanh Thanh không muốn kể lại chuyện này cho ngươi, cũng vì không muốn ngươi nghĩ ngợi thêm đau lòng. Đừng trách nàng ta.
Nàng không nói gì, âm thầm chảy nước mắt. Số phận của nàng, sao lại thành ra thế này ?
Một đôi bàn tay khe khẽ chạm vào má nàng, vụng về gạt những dòng nước mắt. Nàng sửng sốt sững người, toàn thân dường như tê dại, lồng ngực hơi nhói. Viên Tâm hắn, là trời sinh lãnh đạm, hay do che giấu cảm xúc quá giỏi? Rõ ràng hắn thích Lưu Trầm Ngư, thực sự rất thích Lưu Trầm Ngư. Ngay cả trong hoàn cảnh này, vẫn cố tình che giấu. Tên trọc ngốc! Trong bóng tối này, không còn cái bản mặt lãnh đạm, không còn ánh mắt từ bi – không dành cho nàng, cái vỏ xù xì mọi khi cũng biến mất, hắn còn định lừa ai?
- Sư thúc chính là thích Lưu Trầm Ngư. Đúng là sư thúc thích Lưu Trầm Ngư.
- Ngươi ngủ đi.
Hắn nói miệng thì vậy, song thân thể bất giác cứng đờ ra một lúc, rõ ràng là đang chấn động khá mạnh. Nàng khẽ chau đôi mày, chua chát bật cười khanh khách, cười chán rồi lại khóc hu hu, khiến hắn nguyên một đêm vất vả dỗ dành nàng hết lần này đến lần khác.
Không biết là lần thứ mấy nàng giật mình tỉnh giấc sau một cơn mê sảng, nhưng lần này, đầu óc đã nhẹ bẫng cả đi, những chuyện xảy ra đêm hôm đó chỉ còn mang máng nhớ được một nửa. Bên ngoài lạnh như vậy, mà nàng mồ hôi túa ra ướt đẫm người, nhơm nhớp thật khó chịu. Ánh sáng hắt qua cửa hang núi chứng tỏ trời đã sáng, nàng ngoảnh lại không thấy Viên Tâm đâu. Bão tuyết còn chưa dứt, hắn đã mò ra ngoài làm chi?
Nàng đưa mắt nhìn quanh, bỗng bắt gặp bộ y phục đương hong trên đống tro tàn...
Lúc hắn trở về, nàng đã chỉnh tề mặc lại y phục, nhóm lại đống lửa ngồi hơ tay cho khỏi rét. Viên Tâm hắn, trên mắt vẫn đeo một dải băng đen, dò dẫm tìm đường vào động. Trông hắn một tay ôm một bó những thứ cây cỏ gì đó, một tay đưa ra phía trước dò dò tìm đường thật tức cười! Nàng bụm miệng cười mấy tiếng, tự dưng lại nghĩ ra chuyện gì, mặt mũi liền xám xịt cả lại.
... Hắn ta bịt mắt không trông thấy gì thật, nhưng mà... đi đường còn phải quờ quạng, nói chi đến cởi y phục cho nàng. Y phục thời này lằng nhằng như thế, mà hắn lại lột được hết sạch, chứng tỏ tay nghề cũng không tầm thường. Lưu Trầm Ngư ơi là Lưu Trầm Ngư, xem cô hại ta thê thảm đến thế nào!
Ba ngày ở cùng hắn, dẫu không muốn thừa nhận, nhưng nàng không thể chối bỏ sự thật... mọi suy nghĩ của nàng giờ đây đều hướng về một mình hắn: Viên Tâm. Lạ thật! Kì lạ thật! Nàng đâu phải Lưu Trầm Ngư? Sao lại thích hắn chứ? Ồ, nàng thích hắn thật. Thích thật rồi.
Bất giác nàng đứng hình, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Viên Tâm đang ngồi cạnh đống lửa. Trời hẵng còn tuyết, nhưng gió đã dịu đi. Trên cây tùng ngoài cửa động, hai con chim đậu lại, ríu rít nói chuyện gì với nhau mà nàng nghe không hiểu. Giờ nàng biết tại sao Lưu Trầm Ngư lại muốn xuất gia, tại sao lại vào chùa Ẩn Giác. Người ấy có một lý do.
Nàng vẫn nhớ ngày hôm ấy, thể trạng của nàng cũng đã hồi phục hơn một nửa, tỉnh dậy trông thấy hắn ngồi thiền cạnh đống lửa, tay lần tràng hạt. Nàng không dám làm phiền hắn, lẳng lặng đến bên cạnh hơ tay. Viên Tâm không mở mắt, nhưng nhích ra xa một chút. Nàng trông thấy không khỏi bất đồng, bực bội cắn một miếng lương khô.
- Hôm nay ngươi có thể xuống núi. – Hắn mở miệng, âm sắc cực trầm, vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn, khác hẳn với đêm hôm trước khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
- Sư thúc đưa đệ tử xuống núi sao?
- Ngươi tự đi một mình.
- Tuyết vẫn rơi mà sư thúc.
- Chỗ này không phải chỗ ngươi có thể ở lâu.
- Đệ tử vẫn cảm thấy không khỏe.
- Ngươi về chùa sẽ có người chăm sóc.
- Đường xuống núi tuyết phủ dày lắm, đệ tử sợ.
- Vậy tại sao khi trước lên núi thì ngươi không sợ? – Viên Tâm mất bình tĩnh lớn tiếng, khuôn mặt rúm lại chứng tỏ hắn cực kỳ bất bình. Hai hàm răng nghiến chặt lại, cố gắng không để sự giận dữ bật ra. Nàng sợ hãi nhích ra sau một chút, ấn đường nhăn lại, không cam tâm cãi rằng:
- Đệ tử không mang lương thực lên thì sư thúc chết đói sao?
- Ta sống hay chết liên quan gì đến ngươi?
- Sư thúc nói như vậy mà nghe được sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Sư thúc phải hiểu rõ hơn bất cứ ai mới phải. Đệ tử chỉ làm việc đệ tử nghĩ là nên làm, đệ tử đã làm sai cái gì mà sư thúc tức giận đệ tử như vậy? Lưu Trầm Ngư thích sư thúc thật, nhưng nàng ta cũng là người, không phải cái giẻ rách để sư thúc trút giận.
Hắn sửng sốt mở to mắt nhìn nàng, gương mặt nhợt nhạt cả đi, ánh mắt không còn lạnh lẽo hững hờ, chỉ còn lại một sự đờ đẫn. Đáp lại, nàng cũng không ngần ngại ngước lên đáp trả hắn. Cả hai cứ nhìn nhau như thế hồi lâu, cuối cùng, Viên Tâm khàn khàn hỏi:
- Ngươi... rốt cục ngươi là ai?
- Đệ tử là Lưu Trầm Ngư... – Nàng cứng người, vô thức đáp.
Viên Tâm lắc đầu.
- Lưu Trầm Ngư sẽ không hỏi ta có thích Lưu Trầm Ngư không... – Hắn nói, đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ "Lưu Trầm Ngư" – Lưu Trầm Ngư chưa bao giờ chủ động tìm đến Ô Long Viện. Lưu Trầm Ngư không tự cởi áo nhảy xuống ao vào ban đêm. Lưu Trầm Ngư thể không nhớ ngày mất của mẹ mình. Lưu Trầm Ngư thâm trầm ít nói, không ăn miếng trả miếng như ngươi. Lưu Trầm Ngư không quen ai tên là Tô Cự Giải. Cứ cho là ngươi mất trí, ngay cả tính cách của mình cũng quên hay sao? Và, nếu ngươi thực là Lưu Trầm Ngư, thì "nàng ta" ở đây là người nào?
Nàng cứng họng, đoạn, quay đi, thở dài nói:
- Sư thúc, dù gì bây giờ ta cũng là Lưu Trầm Ngư. Chuyện ta là ai có quan trọng đến thế không?
- Quan trọng. – Hắn quay đi, hít sâu nói – Ít nhất... là đối với ta.
- Vậy mà sư thúc còn chối rằng sư thúc không thích Lưu Trầm Ngư sao? Nếu ta nói ta không phải, thì sư thúc sẽ làm gì?
Không khí trong hang núi lại chìm vào im lặng nặng nề. Viên Tâm ngẩng đầu, nụ cười trên môi hắn sao mà khô héo.
- Ngươi trở về đi.
Nàng bất mãn ngồi lỳ một chỗ không động đậy.
- Ta nói ngươi trở về đi. – Hắn lớn tiếng.
Nàng giật mình, đôi mắt đang trợn tròn vì sững sờ phút chốc phủ một màn sương mỏng. Nàng dứt khoát đứng dậy, nhanh chóng khoác chiếc áo choàng đi tuyết, gạt nước mắt chạy ra khỏi hang núi Quá Nhai, không một lần ngoái đầu lại.
Nàng không biết hắn vẫn theo sát nàng cho đến khi nàng an toàn về đến Ẩn Giác Tự mới quay lại hang núi, không nhìn thấy đôi môi bị cắn đến bật máu của hắn khuất sau những tán tùng trắng xóa tuyết rơi, càng không thể thấy được bộ dáng điên dại của hắn chạy thục mạng lên núi, không cẩn thận vấp phải rễ tùng ngã lăn ra. Hắn nằm ngửa trên tuyết, đôi mắt khô trân trân hướng lên trời. Tuyết thì cứ lặng lẽ rơi.
Người xuất gia, trong tâm chỉ được phép có Phật. Hắn là Phật tử, một Lưu Trầm Ngư chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
***
Trở về Ẩn Giác tự sau ba ngày tránh bão tuyết trên hang núi Quá Nhai, mặc dù không mấy để ý, nhưng nàng vẫn cảm nhận được thái độ của mọi người đối với nàng dường như có chút kì lạ, từ các sư huynh, sư đệ, đến sư phụ Viên Trí và phương trượng đại sư. Cảm giác kì lạ ấy là gì, nàng không gọi tên được, song nó hiện diện rất rõ ràng trong từng ánh mắt hướng về nàng, đặc biệt là sư phụ Viên Trí: một chút lạnh nhạt, một chút cảm thương, một vài tia oán trách và không ít buồn rầu. Sư phụ lấy cớ nàng vừa bị ốm, lại chịu không ít cực nhọc trên Quá Nhai, không cho nàng đem cơm cho Viên Tâm nữa. Nàng lại quay trở lại với những việc thường ngày ở chùa: đọc kinh, niệm phật. Ngay cả tiểu nha đầu Thanh Thanh cũng không ngoại lệ. Có khác chăng chỉ là nha đầu này đối với nàng không phải lạnh nhạt, mà lại có chút bất mãn.
Mặc bọn họ, nàng không quan tâm.
Hôm ấy một ngày đầu xuân mưa bụi, trên dưới Ẩn Giác Tự không biết đi đâu hết, vắng tanh vắng ngắt. Nàng cầm cuốn kinh Niết Bàn ngồi bên hiên nhà cạnh cây hạnh đào lâu năm. Một cơn gió lạ lướt qua, đem hoa đào cuốn thành từng trận. Thanh Thanh ít khi thấy tiểu chủ của mình tâm trạng thư thái như vậy, muốn đến bẩm báo điều gì, song lại ngẩn người ra, đứng đằng xa không dám làm phiền nàng nữa. Cứ như vậy phải đến ba bốn lần, nàng trông thấy bộ dạng thấp thỏm sốt ruột của Thanh Thanh, mới lấy làm lạ gọi lại dò hỏi:
- Thanh Thanh, hôm nay em làm sao thế?
Tiểu nha đầu như bị điện giật, lắc lắc đầu cười gượng chống chế:
- Không có... Không có chuyện gì đâu tiểu thư!
- Còn nói dối ta? – Nàng bĩu môi vặn lại – nhìn sắc mặt em tái mét đi rồi kìa. Còn nói dối là không có chuyện gì giấu ta?
- Thực sự không có mà tiểu thư.
Nàng đứng sững lại, quay người, đặt hai tay lên vai Thanh Thanh, chân mày hơi nhíu, cúi đầu lườm tiểu nha đầu:
- Em không nói ta sẽ giận em đấy.
Thanh Thanh rụt rè ngước nhìn nàng, đôi mắt trong veo phút chốc ầng ậng nước.
- Tiểu thư ...
- Nói đi Thanh Thanh, có chuyện gì? Em làm ta lo lắng đấy. – Nàng trông tình cảnh đó cũng đâm ra sốt ruột, trong lòng như có lửa đốt.
- Tiểu thư... bọn họ không cho nô tỳ nói, nhưng... Thanh Thanh không thể nào không nói cho tiểu thư... Tiểu thư phải bình tĩnh. Nô tỳ không muốn tiểu thư buồn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bấy giờ Thanh Thanh mới òa khóc nức nở, một hồi sau mới nói được:
- Tiểu thư... Viên Tâm hắn... Hắn chất củi trong hang núi...
Mắt nàng trợn tròn. Hai chữ cuối cùng thốt ra từ miệng Thanh Thanh như một cái búa tạ giáng thẳng vào óc nàng. Phút chốc không khí xung quanh như bị rút hết, ngực nàng đau tức đến không thể thở được.
- ...tự thiêu!
***
"Tiểu thư, người còn chưa rõ. Sau khi tiểu thư vừa trở về, Viên Tâm hắn đã bắt đầu tuyệt thực. Phương trượng đại sư hết sức đi khuyên răn, ép hắn ăn uống, mới giữ được mạng hắn đến giờ. Cứ tưởng rằng Viên Tâm đã nghĩ lại, ai dè... hắn còn nghĩ quẩn. Nhưng tại sao hắn nghĩ quẩn, tiểu thư, Thanh Thanh thực sự thắc mắc, có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không ?"
Nàng gạt đám hoa phật tang ra khỏi cuốn kinh, cười nhạt, vô hỉ vô bỉ đáp:
"Hắn muốn thành Phật, nhưng tâm hắn không có Phật."
Nói xong lại ho húng hắng mấy tiếng. Thanh Thanh sợ hãi đến vuốt ngực cho nàng, không khỏi kinh hoảng nhìn thấy khăn tay của nàng toàn máu.
Đại phu nói nàng đã nhiễm phải hàn khí trên hang núi Quá Nhai, khi trở về tĩnh dưỡng không tốt, khí hàn tiến sâu vào tận cao hoang*, thuốc thang châm cứu đều không tới nữa. Hai tháng sau khi Viên Tâm chết, nàng nay như cái xác không hồn. Thanh Thanh lo cuống cả lên, đưa thư về nhà cho Lưu Lão Gia biết, nhưng đợi hoài không thấy hồi âm, có lẽ đã bị Lưu Phu Nhân chặn thư mất rồi. Đêm nào mang ống nhổ đầy máu của nàng đi đổ, Thanh Thanh cũng khóc rưng rức. Nàng cảm thấy thương tâm, nhưng không làm thế nào được.
Cuộc đời luôn có những câu hỏi tại sao mà con người không thể trả lời được.
Như khi nghe tin Viên Tâm tự hỏa thiêu, tại sao nàng không cả rơi một giọt nước mắt? Hắn ta là cái gì mà nàng phải lo? Hắn ta là cái gì mà nàng phải thương khóc? Hắn ta đã làm gì được cho nàng? Chẳng gì cả. Hắn sống hay chết nàng không quan tâm. Sự sống hay chết của nàng bây giờ, nàng cũng chẳng quan tâm. Dù là nàng, hay là Lưu Trầm Ngư, cũng đều đâu có đòi hỏi gì ở hắn? Cho đi đâu phải vì mong nhận lại? Yêu thương đâu phải chỉ vì muốn được yêu thương? Đơn giản là cần cảm thấy cuộc sống của mình còn có ý nghĩa gì đấy, còn có lý do để tiếp tục. Bây giờ, đến một cái lý do nàng cũng không còn.
Tại sao phải tàn nhẫn với nàng như vậy?
Tháng ba, mùa hoa khói, Thanh Thanh dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế dưới gốc bồ đề xem sách kinh. Tròn một năm ở chùa Ẩn Giác, nói dài thì rất dài, nói ngắn lại rất ngắn. Gió mát hiu hiu, nàng mỉm cười ngắm nhìn cảnh chùa tĩnh mịch, cảm thấy mi mắt nặng trĩu, mới bảo Thanh Thanh rằng:
Nàng đã mơ, mơ một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ của nàng, Viên Tâm hắn mỉm cười thật tươi, đứng ở bên kia cầu chờ nàng đi tới. Nàng vui vẻ chạy nhanh qua cầu về phía hắn, ôm lấy hắn thật lâu. Hắn nhãn tình đầy yêu thương nhìn nàng, trao cho nàng một chuỗi tràng hạt đeo tay bằng gỗ đàn nhẵn bóng. Đoạn, Viên Tâm bất đồ dùng hết sức, đẩy nàng trượt chân rơi xuống vực...
Nàng hụt hẫng rơi, con mắt đau đáu ném cho hắn.
"Rốt cuộc ta đã làm gì sai?"
"Nàng đã chạm vào một thứ không nên chạm vào."
"Nếu như tâm ngươi không tà, tại sao lại sợ ta phát hiện ra?"
Lần này nàng không còn nghe tiếng trả lời.
... Xa xa đưa lại mấy tiếng kẻng báo giờ cơm trưa, Thanh Thanh lay lay tiểu chủ, nhưng nàng không tỉnh lại nữa.