From 10 years later, with love
Xin chào, mình của mười năm trước.
Có hai điều mình phải xin lỗi trước. Thật ra mình đã trả lời muộn hai năm (haha), và lá thư mình viết đã đi cùng server cũ mất rồi. Thành thử ra mình chẳng nhớ cậu đã viết gì cả.
Cậu của mười năm trước chắc sẽ có nhiều câu hỏi lắm. Tại sao lại thế? Mọi người thì sao? Mình sẽ thành ra thế nào?
Vì xét cho cùng, cậu đã từng coi nơi này là cả thế giới.
Sẽ ổn cả thôi. Cậu vẫn phải bước tiếp, vì cuộc đời là thế mà.
*
Nếu mình nhớ không nhầm, cậu viết thư khi hai ta học lớp 11. Tất cả những gì mình nhớ về cậu là những ngày đi sớm về trễ, sáng đi học tối lại học thêm. Cậu tự hỏi mình sẽ làm nghề gì, sẽ sống ở đâu, liệu có thể theo đuổi ước mơ bé nhỏ của mình hay không, đã có gia đình hay chưa.
Nếu mình gặp được cậu và kể về chuyện chúng ta đã trải qua trong mười năm, có lẽ một phần trong cậu sẽ chẳng muốn lớn.
Có phải cậu vẫn đang đấu tranh giữa việc ở nhà với đi du học không? Thôi, từ bỏ đi, đằng nào thì cậu cũng sẽ đi thôi. Ít nhất thì cậu sẽ trưởng thành lên, sẽ có thêm trải nghiệm.
Cậu sẽ dành chín năm ở nhờ, ở chung với người thân bạn bè.
Cậu sẽ được ở cùng một gia đình Mỹ - Việt. Hai bác yêu mến cậu như con gái dù cậu không có quan hệ máu mủ. Họ dẫn cậu đi nhiều nơi, thăm thú cảnh đẹp, ăn những bữa ngon. Cậu đã nghĩ mình sẽ thân với họ mãi, nhưng rồi một biến cố đã xảy đến với gia đình họ. Biến cố ấy đã khiến cậu và hai bác không còn có thể thân thiết như xưa.
Cậu sẽ có niềm vui khi có thêm hai người bạn thân, người đã chăm sóc cậu suốt bốn năm đại học. Cậu đã mong sẽ cùng đồng hành với họ ở nơi đất khách thêm một thời gian lâu thật lâu nữa, nhưng một người đã chọn trở về sau khi tốt nghiệp, một người đã đi học ở nơi xa.
Cậu sẽ sống chung với người thân, những người cậu từng sợ nhất (dù rằng sau một thời gian cậu cũng quen). Cậu học được cách chịu đựng những điều cậu không muốn, cố gắng làm điều cậu không thể. Cậu sẽ sống trong những ngày mòn mỏi, cố gắng xây đắp một hình tượng tốt đẹp, cho qua những lời đàm tiếu dò xét, mỉm cười mỗi ngày dù chẳng biết tương lai sẽ đi tới đâu.
Nhưng có lẽ những năm tháng ấy cũng không uổng phí, vì cậu cuối cùng đã gặp được nửa kia của đời mình. Một người nếu cậu gặp được nhất định sẽ túm cổ mình rầy la. Tại sao lại là Song Ngư? Phải là Ma Kết hay Thiên Yết chứ? Chúng ta đã khổ vì một ông bố Song Ngư gia trưởng độc đoán, giờ lại chọn một Song Ngư khác làm chồng á? Đã không hợp nhau còn chọn cái chi?
Ừ, ghét của nào trời trao của đó là có thật cậu ạ.
Chồng mình đáng ghét lắm. Hắn có hai cái biệt danh là “kẻ huỷ diệt tâm trạng” và “ông hoàng đốt tiền” là có lý do. Hắn có quá khứ không êm đẹp lắm, nhưng đã từ bỏ tất cả tật xấu trước khi lấy mình. Hắn có cái kiểu lãng mạn rất sến súa mà mình âm thầm thích (hả), một người có khả năng nói chuyện siêu tốt, và là một hidden otaku chính hiệu. Hắn sẽ khuyến khích mình đưa ra lựa chọn, hào hứng với sở thích sưu tầm truyện tranh, figure của mình, không đặt kỳ vọng mà nói mình hãy thử làm những điều mình thích xem sao. Nghe thì tầm thường, nhưng đó lại là thứ mà mình không bao giờ có được trước kia.
Bố mẹ mình đã từng muốn mình từ bỏ, nhưng hắn là lựa chọn duy nhất mà không hiểu sao mình bất chấp tất cả để giữ cho bằng được.
Và mình thắng, may mắn thật.
Năm 2024, mình đã cùng hắn về Việt Nam chơi, kết thúc cuộc hành trình chín năm lưu lạc.
Mình cũng đã bắt đầu đi làm… Được rồi, mình biết cậu tò mò lắm, nhưng mình đã chọn một lựa chọn nhàm chán nhất mà cậu có thể nghĩ tới, đó là kế toán (tèn ten). Không, mình chẳng có học thêm được bộ môn năng khiếu đánh đàn, ca hát hay vẽ vời gì cả. Mình cũng chẳng phải là chuyên gia tâm lý học như cậu đã từng mơ mộng trước kia. Cậu có lẽ đã phát ngán với gần mười một năm mài đũng quần ở trường học, nhưng đó sẽ là chỗ làm của cậu sau này đấy.
Lúc này đây, mười năm sau khi mình du học, mình đang bận rộn dọn dẹp đồ ở căn hộ để tới ngôi nhà riêng đầu tiên trong đời. Chặng đường sẽ gồm có chồng mình, em trai mình, và hai con mèo nữa.
Cậu không nghe nhầm đâu, hai con mèo.
Mong ước của cậu đã trở thành sự thật. Mình đã nhận nuôi hai đứa nhóc mèo khi tụi nó còn bé tí, giờ hai đứa đã một tuổi rồi. Mình chăm tụi nó lớn, ôm ấp tụi nhỏ mà không bị ai rầy la, cho tụi nhỏ ngủ chung giường cũng chẳng ai phản đối. Làm người lớn thích thật.
Nếu có một điều duy nhất mình muốn than thở, thì tụi nó cũng là Song Ngư…
Mình không biết ngày tháng sinh của hai đứa, chỉ biết sự thật khi ký giấy tờ nhận nuôi.
Thế quái nào vậy nhỉ? Không lẽ mình bị Song Ngư ám hay sao?
*
Cậu có lẽ cũng sẽ tò mò về cuộc hành trình trên mạng của chúng ta chứ?
Vài năm trước khi server Mật Ngữ chính thức đóng cửa, mình cũng đã từng lưu lạc nhiều nơi. VnS, ĐVT, TCT, VnKs, Etr, etc. Mỗi nơi một kiểu. Cậu có nhớ mình từng cạnh tranh vất vả thế nào để có màu nick xanh đỏ tím vàng hay title chạy không? Hay cả những lần đề xuất về huy hiệu lấp lánh chiến tích như VnS nữa? Mình đã thử hết rồi đấy, nhưng chẳng cái nào vào cái nào. Có lẽ việc làm lại từ đầu với mình quá khó khăn, và mình cũng phải thừa nhận với bản thân rằng mình đã không còn trẻ trâu và máu chiến như năm nào nữa. Mình vẫn nhớ cậu đã từng thức đêm thức hôm chỉ để canh cãi lộn, cố chấp với việc reply theo kiểu ai nói cuối cùng là kẻ chiến thắng. Cậu đã dành cả ngày để miệt mài viết truyện, dịch bài viết, vui cực kỳ khi có người thích hay bài dịch được đăng lại lên trang chủ. Mâm nào cũng có mặt cậu hết.
Và Made by Mem Confession.
Cậu có tin là mình vẫn còn giữ hơn một ngàn cfs từ năm 2014 không?
Dù hơi tiếc rằng mình đã mất file lưu trữ những cfs từ những ngày đầu tiên lập topic, nhưng đọc lại hoài niệm lắm. Lúc nào rảnh mình sẽ đăng lên đây.
Có lẽ cậu sẽ hỏi, vậy khi Mật Ngữ không còn, mình đã làm gì?
Nó lạ lắm cậu ạ.
Một ngày đẹp trời nọ, mình đã dấn thân đi dịch truyện tranh, thứ mà cậu rất muốn nhưng không thể vì khả năng edit truyện bằng âm. Cậu có lẽ cũng chẳng ngờ được truyện đầu tiên cậu dịch là GL. Đúng vậy, không phải là BL, GL đấy cậu ạ. Thể loại mà có lẽ cậu thời đó né như né tà, nhưng mình bây giờ ưng đọc lắm. Dù rằng sau này đã dịch thêm rất nhiều truyện với đủ thể loại khác nhau, nhưng có lẽ đây là một trong những truyện gốc mình nhớ nhất đến giờ.
Rồi cậu sẽ sa vào một cái hố mà đến giờ mới hơi hơi gượng dậy được: JJBA và Jujutsu Kaisen.
Cậu có biết mình đã làm gì không? Dịch doujinshi đăng đủ nơi từ Wordpress đến thánh địa, gia nhập đủ page group trên Facebook, viết truyện trên Wattpad cậu ạ. Có lẽ trong mơ cậu cũng không thể ngờ mình lại làm mấy trò này. Làm sao mình có thể đâm đầu đi yêu một thằng nhóc có ba vòng xoắn tóc trên đầu đến mức nuốt từ anime đến manga mà nét vẽ thì xấu điên, nội dung thì siêu lỏ như thế? Làm sao mà mình lại sa ngã vào plot thầy trò age gap mà trước giờ mình chưa từng để ý vậy? Thú thật mà nói thì… thì mình cũng không biết nữa (Bèn đổ tại mấy đứa nhỏ xung quanh mình). Nhưng cậu cứ yên tâm, trừ những thứ đó ra, mình vẫn giống cậu năm đó. Vẫn thích đọc truyện tranh, chơi game gacha, vẫn sa ngã vào char tóc đen Sasuke vibe. Chẳng có gì thay đổi cả.
Mình đã không còn cái nick hồng phấn năm xưa, nhưng mình vui vẻ với hiện tại. Làm một hạt cát hạnh phúc với sở thích của mình, tẻn tẻn với bạn bè và không drama (dù vẫn hóng hớt như thường).
*
Không biết những lời cuối mình dành cho cậu nên là gì nhỉ.
Trong mười năm, cậu sẽ trải qua nhiều chuyện, đủ cả chuyện vui lẫn buồn. Sẽ có lúc cậu hạnh phúc và tự tin vô cùng, nhưng những khoảng trống lạc lõng và sợ hãi cũng không ít. Cậu sẽ muốn buông xuôi tất cả, để rồi lại cầu nguyện cho tương lai vào ngày hôm sau. Cơ hội đến với cậu giống như những giọt nước nhỏ bé, nhưng mỗi giọt cậu đổ mồ hôi công sức lấy được sẽ mang đến hy vọng. Rồi từ nhiều thật nhiều hy vọng ấy, cậu sẽ tìm được thứ bản thân muốn có. Sẽ không hoàn hảo như cậu mong muốn đâu, nhưng cậu sẽ hạnh phúc vô cùng.
Đừng từ bỏ hy vọng.
o0oCHAOSo0o
P/S: Cho mười năm tới, khi mình chuẩn bị bước qua tuổi tứ tuần.
Ít nhất cũng phải được lên chức, và nhớ cập nhật tình hình trả nợ nhà cửa nhé.
Mình sẽ không nuôi chó, không nuôi chó, không nuôi chó. Lão chồng có năn nỉ cũng phải phản đối đến cùng. Hự.
Xin chào, mình của mười năm trước.
Có hai điều mình phải xin lỗi trước. Thật ra mình đã trả lời muộn hai năm (haha), và lá thư mình viết đã đi cùng server cũ mất rồi. Thành thử ra mình chẳng nhớ cậu đã viết gì cả.
Cậu của mười năm trước chắc sẽ có nhiều câu hỏi lắm. Tại sao lại thế? Mọi người thì sao? Mình sẽ thành ra thế nào?
Vì xét cho cùng, cậu đã từng coi nơi này là cả thế giới.
Sẽ ổn cả thôi. Cậu vẫn phải bước tiếp, vì cuộc đời là thế mà.
*
Nếu mình nhớ không nhầm, cậu viết thư khi hai ta học lớp 11. Tất cả những gì mình nhớ về cậu là những ngày đi sớm về trễ, sáng đi học tối lại học thêm. Cậu tự hỏi mình sẽ làm nghề gì, sẽ sống ở đâu, liệu có thể theo đuổi ước mơ bé nhỏ của mình hay không, đã có gia đình hay chưa.
Nếu mình gặp được cậu và kể về chuyện chúng ta đã trải qua trong mười năm, có lẽ một phần trong cậu sẽ chẳng muốn lớn.
Có phải cậu vẫn đang đấu tranh giữa việc ở nhà với đi du học không? Thôi, từ bỏ đi, đằng nào thì cậu cũng sẽ đi thôi. Ít nhất thì cậu sẽ trưởng thành lên, sẽ có thêm trải nghiệm.
Cậu sẽ dành chín năm ở nhờ, ở chung với người thân bạn bè.
Cậu sẽ được ở cùng một gia đình Mỹ - Việt. Hai bác yêu mến cậu như con gái dù cậu không có quan hệ máu mủ. Họ dẫn cậu đi nhiều nơi, thăm thú cảnh đẹp, ăn những bữa ngon. Cậu đã nghĩ mình sẽ thân với họ mãi, nhưng rồi một biến cố đã xảy đến với gia đình họ. Biến cố ấy đã khiến cậu và hai bác không còn có thể thân thiết như xưa.
Cậu sẽ có niềm vui khi có thêm hai người bạn thân, người đã chăm sóc cậu suốt bốn năm đại học. Cậu đã mong sẽ cùng đồng hành với họ ở nơi đất khách thêm một thời gian lâu thật lâu nữa, nhưng một người đã chọn trở về sau khi tốt nghiệp, một người đã đi học ở nơi xa.
Cậu sẽ sống chung với người thân, những người cậu từng sợ nhất (dù rằng sau một thời gian cậu cũng quen). Cậu học được cách chịu đựng những điều cậu không muốn, cố gắng làm điều cậu không thể. Cậu sẽ sống trong những ngày mòn mỏi, cố gắng xây đắp một hình tượng tốt đẹp, cho qua những lời đàm tiếu dò xét, mỉm cười mỗi ngày dù chẳng biết tương lai sẽ đi tới đâu.
Nhưng có lẽ những năm tháng ấy cũng không uổng phí, vì cậu cuối cùng đã gặp được nửa kia của đời mình. Một người nếu cậu gặp được nhất định sẽ túm cổ mình rầy la. Tại sao lại là Song Ngư? Phải là Ma Kết hay Thiên Yết chứ? Chúng ta đã khổ vì một ông bố Song Ngư gia trưởng độc đoán, giờ lại chọn một Song Ngư khác làm chồng á? Đã không hợp nhau còn chọn cái chi?
Ừ, ghét của nào trời trao của đó là có thật cậu ạ.
Chồng mình đáng ghét lắm. Hắn có hai cái biệt danh là “kẻ huỷ diệt tâm trạng” và “ông hoàng đốt tiền” là có lý do. Hắn có quá khứ không êm đẹp lắm, nhưng đã từ bỏ tất cả tật xấu trước khi lấy mình. Hắn có cái kiểu lãng mạn rất sến súa mà mình âm thầm thích (hả), một người có khả năng nói chuyện siêu tốt, và là một hidden otaku chính hiệu. Hắn sẽ khuyến khích mình đưa ra lựa chọn, hào hứng với sở thích sưu tầm truyện tranh, figure của mình, không đặt kỳ vọng mà nói mình hãy thử làm những điều mình thích xem sao. Nghe thì tầm thường, nhưng đó lại là thứ mà mình không bao giờ có được trước kia.
Bố mẹ mình đã từng muốn mình từ bỏ, nhưng hắn là lựa chọn duy nhất mà không hiểu sao mình bất chấp tất cả để giữ cho bằng được.
Và mình thắng, may mắn thật.
Năm 2024, mình đã cùng hắn về Việt Nam chơi, kết thúc cuộc hành trình chín năm lưu lạc.
Mình cũng đã bắt đầu đi làm… Được rồi, mình biết cậu tò mò lắm, nhưng mình đã chọn một lựa chọn nhàm chán nhất mà cậu có thể nghĩ tới, đó là kế toán (tèn ten). Không, mình chẳng có học thêm được bộ môn năng khiếu đánh đàn, ca hát hay vẽ vời gì cả. Mình cũng chẳng phải là chuyên gia tâm lý học như cậu đã từng mơ mộng trước kia. Cậu có lẽ đã phát ngán với gần mười một năm mài đũng quần ở trường học, nhưng đó sẽ là chỗ làm của cậu sau này đấy.
Lúc này đây, mười năm sau khi mình du học, mình đang bận rộn dọn dẹp đồ ở căn hộ để tới ngôi nhà riêng đầu tiên trong đời. Chặng đường sẽ gồm có chồng mình, em trai mình, và hai con mèo nữa.
Cậu không nghe nhầm đâu, hai con mèo.
Mong ước của cậu đã trở thành sự thật. Mình đã nhận nuôi hai đứa nhóc mèo khi tụi nó còn bé tí, giờ hai đứa đã một tuổi rồi. Mình chăm tụi nó lớn, ôm ấp tụi nhỏ mà không bị ai rầy la, cho tụi nhỏ ngủ chung giường cũng chẳng ai phản đối. Làm người lớn thích thật.
Nếu có một điều duy nhất mình muốn than thở, thì tụi nó cũng là Song Ngư…
Mình không biết ngày tháng sinh của hai đứa, chỉ biết sự thật khi ký giấy tờ nhận nuôi.
Thế quái nào vậy nhỉ? Không lẽ mình bị Song Ngư ám hay sao?
*
Cậu có lẽ cũng sẽ tò mò về cuộc hành trình trên mạng của chúng ta chứ?
Vài năm trước khi server Mật Ngữ chính thức đóng cửa, mình cũng đã từng lưu lạc nhiều nơi. VnS, ĐVT, TCT, VnKs, Etr, etc. Mỗi nơi một kiểu. Cậu có nhớ mình từng cạnh tranh vất vả thế nào để có màu nick xanh đỏ tím vàng hay title chạy không? Hay cả những lần đề xuất về huy hiệu lấp lánh chiến tích như VnS nữa? Mình đã thử hết rồi đấy, nhưng chẳng cái nào vào cái nào. Có lẽ việc làm lại từ đầu với mình quá khó khăn, và mình cũng phải thừa nhận với bản thân rằng mình đã không còn trẻ trâu và máu chiến như năm nào nữa. Mình vẫn nhớ cậu đã từng thức đêm thức hôm chỉ để canh cãi lộn, cố chấp với việc reply theo kiểu ai nói cuối cùng là kẻ chiến thắng. Cậu đã dành cả ngày để miệt mài viết truyện, dịch bài viết, vui cực kỳ khi có người thích hay bài dịch được đăng lại lên trang chủ. Mâm nào cũng có mặt cậu hết.
Và Made by Mem Confession.
Cậu có tin là mình vẫn còn giữ hơn một ngàn cfs từ năm 2014 không?
Dù hơi tiếc rằng mình đã mất file lưu trữ những cfs từ những ngày đầu tiên lập topic, nhưng đọc lại hoài niệm lắm. Lúc nào rảnh mình sẽ đăng lên đây.
Có lẽ cậu sẽ hỏi, vậy khi Mật Ngữ không còn, mình đã làm gì?
Nó lạ lắm cậu ạ.
Một ngày đẹp trời nọ, mình đã dấn thân đi dịch truyện tranh, thứ mà cậu rất muốn nhưng không thể vì khả năng edit truyện bằng âm. Cậu có lẽ cũng chẳng ngờ được truyện đầu tiên cậu dịch là GL. Đúng vậy, không phải là BL, GL đấy cậu ạ. Thể loại mà có lẽ cậu thời đó né như né tà, nhưng mình bây giờ ưng đọc lắm. Dù rằng sau này đã dịch thêm rất nhiều truyện với đủ thể loại khác nhau, nhưng có lẽ đây là một trong những truyện gốc mình nhớ nhất đến giờ.
Rồi cậu sẽ sa vào một cái hố mà đến giờ mới hơi hơi gượng dậy được: JJBA và Jujutsu Kaisen.
Cậu có biết mình đã làm gì không? Dịch doujinshi đăng đủ nơi từ Wordpress đến thánh địa, gia nhập đủ page group trên Facebook, viết truyện trên Wattpad cậu ạ. Có lẽ trong mơ cậu cũng không thể ngờ mình lại làm mấy trò này. Làm sao mình có thể đâm đầu đi yêu một thằng nhóc có ba vòng xoắn tóc trên đầu đến mức nuốt từ anime đến manga mà nét vẽ thì xấu điên, nội dung thì siêu lỏ như thế? Làm sao mà mình lại sa ngã vào plot thầy trò age gap mà trước giờ mình chưa từng để ý vậy? Thú thật mà nói thì… thì mình cũng không biết nữa (Bèn đổ tại mấy đứa nhỏ xung quanh mình). Nhưng cậu cứ yên tâm, trừ những thứ đó ra, mình vẫn giống cậu năm đó. Vẫn thích đọc truyện tranh, chơi game gacha, vẫn sa ngã vào char tóc đen Sasuke vibe. Chẳng có gì thay đổi cả.
Mình đã không còn cái nick hồng phấn năm xưa, nhưng mình vui vẻ với hiện tại. Làm một hạt cát hạnh phúc với sở thích của mình, tẻn tẻn với bạn bè và không drama (dù vẫn hóng hớt như thường).
*
Không biết những lời cuối mình dành cho cậu nên là gì nhỉ.
Trong mười năm, cậu sẽ trải qua nhiều chuyện, đủ cả chuyện vui lẫn buồn. Sẽ có lúc cậu hạnh phúc và tự tin vô cùng, nhưng những khoảng trống lạc lõng và sợ hãi cũng không ít. Cậu sẽ muốn buông xuôi tất cả, để rồi lại cầu nguyện cho tương lai vào ngày hôm sau. Cơ hội đến với cậu giống như những giọt nước nhỏ bé, nhưng mỗi giọt cậu đổ mồ hôi công sức lấy được sẽ mang đến hy vọng. Rồi từ nhiều thật nhiều hy vọng ấy, cậu sẽ tìm được thứ bản thân muốn có. Sẽ không hoàn hảo như cậu mong muốn đâu, nhưng cậu sẽ hạnh phúc vô cùng.
Đừng từ bỏ hy vọng.
o0oCHAOSo0o
P/S: Cho mười năm tới, khi mình chuẩn bị bước qua tuổi tứ tuần.
Ít nhất cũng phải được lên chức, và nhớ cập nhật tình hình trả nợ nhà cửa nhé.
Mình sẽ không nuôi chó, không nuôi chó, không nuôi chó. Lão chồng có năn nỉ cũng phải phản đối đến cùng. Hự.