Fanfiction Chiếc đầm đỏ

liran.tran

Moderator
Thành viên BQT
28/04/2025
47
71
18
Đảo mèo
Thiên Bình
Tên truyện: Chiếc đầm đỏ
1751355902930.webp
Author: Liran
Beta+Editor: ♥ June ♥
Thể loại: Horor
Rating: T
Tình trạng: Đã hoàn thành
Độ dài: Short-fic, 2 chapters

Author'note:
Truyện được lấy ý tưởng từ "Series Truyện ngắn kinh dị mini" trong cuốn "Nói tạm biệt để nghe tiếng xin chào" nên sẽ có một vài chi tiết trùng lặp
Quà sinh nhật tặng các Thiên bình nói chung và nàng (#Miyukiwinter1999) nói riêng. Sinh nhật vui vẻ nàng nhé! *tung bông*
Warning:
Cứ theo Quy Định BOX MBM mà tiến
.
Nhân vật chính

Thiên Bình

***
List chapter

Chiếc đầm đỏ
Vậy cháu đã mua hàng của ai?

1.

Đó là một chiếc đầm rất đẹp

Chất liệu được làm bằng ren, tông chủ đạo màu đỏ tôn lên những đường cong tuyệt vời của chủ nhân đang mặc nó. Và, giá cả cũng phải chăng nữa.

Cô muốn có nó!

Nhanh chóng ghi lại địa chỉ cửa hàng trên quyển tạp chí, Thiên Bình cầm mẩu giấy cùng với chiếc áo khoác của mình rời khỏi phòng trọ.

.

.

*Cửa hàng La Pascualita*

Thiên Bình đẩy cánh cửa.

Cửa hàng được trang trí khá đơn giản nhưng vẫn mang nét riêng biệt của nó. Xung quanh là những móc treo những chiếc váy được thiết kế vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.Kế bên là những ma-nơ-canh với khuôn mặt biểu lộ những sắc thái khác nhau. Nhìn thoáng qua tưởng chúng vô hồn nhưng nếu ngắm kĩ hơn chút nữa sẽ cảm thấy... lạnh sống lưng! Những đôi mắt sâu thẳm như nền trời đen như ngoáy sâu vào tâm can bạn, lục tìm những nỗi sợ tiềm tàng trong bạn và khơi dậy nó.

Thật đáng sợ!

Cô nuốt nước bọt

Cô đảo mắt thật nhanh qua những móc treo quần áo

Và cô đã tìm thấy nó, trong một tình huống có thể khiến người yếu tim chết ngay tại chỗ

Chiếc đầm đỏ mà cô đang tìm kiếm được khoác trên người một ma-nơ-canh…

Đứng đằng sau cô!

Quái lạ! Lúc cô bước chân vào đây, làm gì có ma-nơ-canh nào được đặt ở đây?

-Cháu thích chiếc đầm đấy sao?

Theo phản xạ, cô lập tức quay đầu lại

Đó là một người phụ nữ đã đứng tuổi, chắc là chủ của cửa hàng

-À…vâng!

-Ta cũng quý nó lắm, vì đó là chiếc đầm mà con gái ta đã mặc trong sinh nhật thứ hai mươi của nó…

-Vậy sao bác không giữ lại cho con gái mình?

-Vì… nó… không còn ở đây nữa… đã đi đến một nơi rất xa…

Giọng nói cửa người phụ nữ ấy ngày càng nhỏ dần

-Cháu thích nó thì ta sẽ bán rẻ cho, vì dù gì, cháu cũng sẽ là khách hàng cuối cùng…

Thiên Bình không rõ lời những lời của bà chủ đang ám chỉ điều gì

Nhưng cô đang vui vì được mua một chiếc đầm đẹp như thế với giá hời thì còn gì bằng

Bà chủ gỡ chiếc đầm xuống, mang đến quầy tính tiền

-Cháu tên gì?

-Cháu là Thiên Bình

-Còn ta là Trịnh Song …Tử…

Giọng bà chủ ngắt quãng, đồng tử bà ấy chợt giãn to ra

-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thiên Bình quay đầu lại, mặt cắt không còn một giọt máu

Một chiếc xe hơi đang lao về phía cửa hàng với tốc độ chóng mặt

Song Tử mở cánh cửa, lao thẳng vào chiếc xe hơi

-Á!

Thiên Bình hét toáng lên, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt

Một giây… hai giây… ba giây…

Không hề có chuyện gì xảy ra trong những giây kế tiếp cả

Thiên Bình từ từ kéo tay xuống

Cô còn cảm thấy kinh hãi hơn lúc nãy nữa

Bà chủ cùng với chiếc xe đã hoàn toàn biến mất!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cô chỉ biết đứng chết trân ở đó

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô

-Cháu gái à, cháu đang nhìn gì thế?

Cô quay đầu lại

Cô đã không tự chủ được mà hét lên khi thấy…

Bà chủ cửa hàng- Trịnh Song Tử vẫn đang đứng sau lưng cô!


*****

Nó là con mèo mà bà chủ nhà rất cưng chiều, nhưng đối với cô thì không.

Trong mắt cô, nó quả thật rất gớm ghiếc.

Lông rách tơi tả, mùi hôi thối bốc lên không ngừng; bên mắt của nó có một vết sẹo chạy dài từ đỉnh đầu xuống tận má, nghe đâu ngày xưa nó bị chủ cũ hành hạ dã man nên mới thành ra như vậy. Nghe có vẻ tội nhưng cô vẫn không thể nào ưa nó nổi. Hằng đêm nó không để yên cho cô ngủ, ra sức dùng móng vuốt của mình cào lên cửa phòng cô. Nhiều lần cô không nhịn được mà mở cửa ném đồ đạc vào người nó, nhưng chỉ một lát sau nó lại quay trở lại và tiếp tục trò chơi yêu thích của mình.

Con mèo đáng ghét!
.

.

Thiên Bình trở về phòng cùng chiếc đầm đỏ trên tay, trong lòng vô cùng hoang mang.

Có lẽ người cô vừa trông thấy chỉ là ảo giác thôi.

Cô mỉm cười. Trí tưởng tượng của mình phong phú thật!

Mở cửa ra, cô chết sững khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt: Con mèo không biết bằng cách nào đã chui được vào phòng của cô, và nó đang ra sức cào cuốn tạp chí thời trang mới mua sáng nay của cô!

Nó cào đi cào lại hình ảnh chiếc đầm đỏ và cửa hàng La Pascualita in trên mặt giấy.

Nhanh như cắt, cô chộp lấy chiếc cốc gần đó ném thẳng về phía nó, nhưng cái con mèo chột mắt ấy đã nhanh chóng chuồn ra ngoài bằng cửa chính.

Toàn thân bỗng bất động ...

Rõ ràng cô đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà? Làm sao? Bằng cách nào? Cái con mèo với một mắt bị chột ấy lại có thể vào trong được chứ?

Thật khó hiểu!

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Cô lấy chiếc đầm trong túi giấy ra, mặc thử nó và đứng trước gương. Rất xinh đẹp! Chiếc đầm đỏ ôm sát người cô, tôn lên vóc dáng chuẩn như những cô người mẫu trên tạp chí với số đo ba vòng thật lý tưởng. Cô rút điện thoại ra, định bụng sẽ chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Bỗng, chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô. Đôi mắt trong veo của cô ánh lên sự thẳng thốt khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương:

Con mèo chột mắt ấy lại xuất hiện trong phòng cô và đang ra sức cào cuốn tạp chí!


2.
Đó là bức ảnh cô mặc chiếc đầm đỏ ấy, nằm ngủ trên chiếc giường được trải drap màu hoa anh đào.

Bức ảnh thật sự rất đẹp, nhưng ai đã chụp nó?

Máy ảnh chụp tấm hình này chắc chắn không phải loại rẻ tiền,

Điện thoại với camera ba chấm rẻ tiền của cô lại càng không

Bà chủ phòng trọ chụp ư? Bà ấy thậm chí còn không thể định nghĩa được hai chữ “công nghệ” nữa là.

Nói thẳng ra là mù công nghệ

Vậy tại sao nó lại được lưu trong điện thoại của cô?

Một tấm ảnh đẹp như vậy, không chia sẻ lên facebook thì thật uổng

Cô không thể tin được

Chưa đầy năm phút, tấm ảnh đã có hơn trăm người like

Nhưng friend list của cô chưa đến chục người mà?

Trương Kim Ngưu, Lâm Bảo Bình, Hạ Ma Kết,… Toàn những cái tên có thật

Cô thử click đại vào một thành viên nào đó, nhưng trang hồ sơ lại không hiện ra, nó yêu cầu cô phải kết bạn với họ

Cô thử gửi friend request với hơn bốn mươi người trong số đó

Ngước nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi học

Cô không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, bỏ điện thoại vào túi quần rồi xách cặp đi học

.

.

*Trên giảng đường*

Tiết Triết hôm nay vẫn chán như mọi ngày. Vẫn ông giáo sư với giọng nói đều đều như muốn ru ngủ hết tất cả các học viên ấy, vẫn cái không khí xung quanh im lặng như đeo chì ấy

Cô phát ngán vì nó lắm rồi!

Móc điện thoại ra, cô ngắm nghía lại bức ảnh

Dù đã nhìn đi nhìn lại hơn chục lần nhưng cô vẫn rất ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó

Bỗng, cô phát hiện một chi tiết bất thường trong tấm ảnh nằm ở góc bên phải

“JPEG. 00 giờ ngày 00/00/00”

Cô bận chú ý đến tấm ảnh mà không biết rằng

Con mèo chột mắt đã theo chân cô đến tận giảng đường, và đang ngồi kế bên cô


*****

Cô quyết định sẽ mang trả lại chiếc đầm.

Kể từ ngày mua nó, không biết bao nhiêu chuyện kỳ quái đã xảy ra với cô. Những cơn ác mộng về một chiếc xe hơi bí ẩn lao thẳng vào Thiên Bình xuất hiện mỗi ngày khiến cô không thể nào an giấc.

Còn phải đi một đoạn đường rất dài để đến nơi, vì con mèo ấy mới sáng ra đã làm xì lốp xe của cô, báo hại cô phải dắt đi khắp nơi tìm chỗ sửa. Khốn nạn thật mà!

Cô dừng chân trước cửa hiệu ấy- nơi mà cô đã mua chiếc đầm đỏ quái gở kia. Cảnh vật vẫn như vậy, chỉ có điều cửa hàng đã đóng cửa. Không chiếc đầm nào để trưng ngoài ô cửa kính, cũng không thấy bảng hiệu La Pascualita ở đâu cả. Cô nhìn đồng hồ. Tuần trước cũng đến đây giờ này, hay là bà chủ bận việc nên đóng cửa?

Chợt một bàn tay từ phía sau đặt lên vai Thiên Bình.

Cô giật mình, tưởng rằng tim mình như đã rớt ra khỏi lồng ngực. Từ bao giờ cô đã có cảm giác thấp thỏm lo sợ này nhỉ?

-Cháu tìm ai?

Đó là một bà cụ tuổi đã cao, lưng khòm, mắt đã mờ, đuôi mắt hằn vết chân chim.

Cô bỗng thấy lạnh sống lưng. Linh cảm có điều chẳng lành cứ quanh quẩn trong cô.

- Cháu đến tìm bà chủ cửa hàng, nhưng hình như hôm nay đóng cửa thì phải…

Bà cụ ngạc nhiên nhìn cô:

-Cháu nói linh tinh gì thế cháu gái? Chỗ này đã đóng cửa từ lâu lắm rồi mà.

- Sao lại thế được ạ?

- Thì bà Trịnh Song Tử, chủ cửa hàng này đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi cùng với con gái bà ấy cách đây 5 năm rồi...Tất cả đều không qua khỏi, hình như chỉ có con mèo nhà họ nuôi còn sống thôi, nhưng nó chạy nhanh quá, đội cứu hộ không bắt lại kịp.
.
.
Tai Thiên Bình ù đi, cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

Đứng chết lặng

Bọn họ đã chết cách đây 5 năm, người cô gặp khi mua hàng chính là bà chủ, còn chiếc đầm thì vẫn đang cầm trên tay.

Vậy cô đã mua hàng của ai?


Topic date: 09/10/2014
 
Sửa lần cuối: