Fanfiction Tự do, cho chính tôi!

  • Thread starter Thread starter Dê Silicon
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 0
  • Lượt xem Lượt xem 2

Dê Silicon

Cột sống rất thảnh thơi | ω ✧) ノ
Thành viên BQT
09/04/2025
104
90
28
[Fanfiction] Tự do, cho chính tôi!
Tác giả: Anna Cao
Disclaimer: Nhân vật thuộc về tác giả.
Độ dài: Oneshot.
Thể loại: Short story
Rating: K
Tình trạng sáng tác: Finished.
Warning: Vui lòng đọc kỹ nội quy của forum trước khi bình luận. Cám ơn!
~ Anna Cao ~

Đã có người nói với tôi rằng, tình yêu chính là một loại gia vị của cuộc sống này. Nó có đủ cả ngũ vị và vô vàn màu sắc. Mặn, ngọt, chua, cay. Tình yêu còn là một ly café đắng nghét khi vừa chạm vào nhưng dư vị để lại là sự ngọt ngào một cách êm đềm. Tôi không hiểu cho lắm! Nhưng tôi thích nhất câu đầu trong bài thơ mà Lý Mạc Sầu thường hay đọc.

Hỡi thế gian, tình yêu là gì?

Tôi muốn biết tình yêu là gì? Tại sao nó lại có một sức hút mãnh liệt đến mức ai ai cũng đổ xô tìm kiếm nó, từng ngày, từng đêm. Tại sao nó lại có thể khiến một con người thay đổi hoàn toàn đến mức không ai có thể nhận ra, nó làm biến đổi cách sống, diện mạo thậm chí là suy nghĩ.

Tại sao nó có thể dày vò trái tim của người đó, có thể khiến người đó đau đớn đến tột cùng, nơi mà nước mắt không thể chạm đến. Vậy rốt cuộc tình yêu là gì?

“Em không hề hiểu anh, một chút cũng không!”

Anh đứng đó, cách tôi chỉ có hai bước chân nhưng tại sao tôi lại có cảm giác anh ấy quá xa tầm tay của tôi. Dù tôi có làm cách nào cũng không thể chạm vào.

“Anh nói em không hiểu anh, vậy tất cả những gì em làm cho anh là gì?”

Ánh mắt tôi hướng về phía anh, cố gắng tìm kiếm một sự đồng cảm trong đôi mắt nâu trong veo mà tôi từng si mê. Nhưng đáp lại cũng chỉ là một sự hờ hững lạnh lùng, tôi chỉ thấy được vô vàn lời trách móc. Anh, rốt cuộc cũng chỉ xem tôi như một công cụ để trút giận.

Một nỗi đau đớn tuyệt vọng, dâng đầy trong tim tôi, tràn ra khóe mắt, nhỏ xuống những giọt nước mắt mặn chát. Tôi không muốn khóc, tôi không thích đôi mắt mình trở nên nhòa đi chỉ vì một ai đó.

Im lặng! Anh không trả lời câu hỏi của tôi.

Ba năm yêu nhau, rốt cuộc câu hỏi của tôi chỉ nhận được sự im lìm vô tình từ anh.

Ngón tay của tôi lướt dài trên khuôn mặt, những ngón tay run run lạnh giá. Tôi tham lam hít lấy không khí, cố gắng một chút để không ngã quỵ trước mặt anh.

“Anh cần tự do, em cho anh tự do. Em nghĩ sau này chúng ta cũng không cần phải gặp nhau nữa. Em không muốn phí phạm nước mắt của mình cho anh.”

Tôi quay lưng bước đi, nước mắt đã phủ một màn sương trong mắt tôi. Đôi chân tôi chỉ muốn khuỵu xuống nhưng lý trí bắt nó phải tiếp tục bước, trái tim đau nhói từng cơn. Không khí của tôi đâu rồi, tôi không thở được, hãy cho tôi một chút không khí, hãy để tôi sống.

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi căn hộ, theo đúng cách mà tôi đã vào. Tôi khựng lại trước khung ảnh của hai người, là tôi và anh ấy, đang cười vui vẻ ngay trước cửa căn hộ khi chúng tôi mới dọn đến.

Ngày hôm đó thực sự rất vui! Cả người tôi đều ướt đẫm mồ hôi vì phải dọn hành lý từ dưới tầng trệt lên lầu năm. Tôi đã biết là thuê một căn hộ ở trên cao như thế thì lúc dọn nhà chẳng vui vẻ gì. Nhưng lối kiến trúc cổ điển kiểu Pháp như thế này, kiếm đâu ra ở Sài Gòn chứ, rốt cuộc là vẫn không đành lòng mà thuê nó. Muốn trách thì trách bản thân đã mua quá nhiều đồ, để đến lúc chuyển đi lại mệt lử.

Tôi dọn lên được hộp đồ nghề cuối cùng thì ngồi bệt xuống chiếc ghế bành đặt bừa ngay hành lang. Thực sự đã rất mệt rồi! Tôi thở phì phò như con trâu làm việc dưới nắng gắt, cái đất Sài Gòn vào mùa này mà dọn nhà thì quả là điên khùng. Vâng, tôi vốn dĩ như thế!

Nhà cao cấp trong khu quận một thì không chọn, lại chọn ngay một khu hẻo lánh ở quận ba, đường vào thì ngoằn nghèo khó nhớ, cửa nhà thì lại hẹp, không khiêng vừa cái tủ. Hơn nữa lại chọn dọn nhà ngay vào tháng ba, thời tiết nắng gắt, ngay cả đứng trong bóng râm cũng cảm thấy nóng, rốt cuộc lại chọn đi dọn nhà. Hình như tôi đã bị chập mạch rồi!

Tôi cười toe khi anh dí chai nước lạnh vào má tôi. Cảm giác như đang úp mặt vào một xô đá lớn, nhưng cả người tôi đang nóng bừng bừng vì thời tiết, hai má ửng đỏ nóng hổi, anh vừa dí chai nước vào thì như đá lạnh gặp lửa, lập tức tan chảy. Tôi ôm một bên má lạnh ngắt, mặt mày nhăn nhó.

Anh lập tức chạy vào trong nhà, lôi ra chiếc máy ảnh rồi tanh tách vài tiếng, chụp liền mấy kiểu. Tôi chu mỏ, kéo anh về phía mình rồi cùng chụp chung một tấm.

Tấm ảnh đó đã được anh rửa ra và lồng vào khung, đặt nó trên một cái bàn trà nhỏ ngay cửa ra vào. Và nó đã khiến tôi để ý khi tôi bước ra. Giống như một hành động níu kéo vô hình.

Tôi cầm nó lên, bóp chặt nó trong tay cho đến khi bàn tay ửng đỏ và đau đớn. Những kỷ niệm lại ùa về, hành hạ trái tim tôi. Trong vô thức của sự đau đớn, tôi giơ khung ảnh lên cao và đập mạnh xuống.

Khung kính vỡ tan thành trăm mảnh trước sự ngạc nhiên của anh. Tôi cúi xuống, lượm tấm ảnh lên rồi đút nó vào túi, tiếp tục bước đi.

Tôi cứ bước, cứ bước đến khi đôi chân không còn chịu đựng nổi thì khuỵu xuống ở một hành lang tối tăm của khu chung cư. Tôi rút tấm ảnh từ trong túi, mới phát hiện tay mình đã nhuốm đầy máu, tôi quá đau đến mất cảm giác đối với chính mình. Tấm ảnh cũng vậy, những vệt máu nhạt nhòa hòa lẫn với nước mắt của tôi đang chảy dài trên nó. Khuôn mặt tôi và anh dần dần chìm đi trong hỗn hợp máu và nước mắt của tôi.

Tôi khóc, đến khi không còn gì nữa để khóc. Tôi vò nát tấm ảnh rồi xé nhỏ nó ra, như những mẩu vụn tình cảm trong tôi, nó cũng đang khứa rách những kỷ niệm, những cảm xúc tôi đã từng có.

Tôi lau vội nước mắt bằng ống tay áo rồi vịn tay cầu thang mà đứng dậy. Phát hiện ra một ánh mắt khác đang nhìn tôi chằm chằm. Là anh à!

Anh nhìn vết thương trên tay tôi, chậm rãi đi tới, nâng nó lên và quấn tay tôi lại bằng một cái khăn tay.

Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chiếc khăn tay đó trước đây. Anh mắc bệnh đổ mồ hôi trộm. Tôi thường phải mua cho anh khăn tay nhỏ và giặt chúng thường xuyên. Nhưng cái anh đang quấn lấy bàn tay tôi, tôi không biết đến nó.

“Cái khăn tay này… là do cô ấy tặng anh có đúng không?”

Tôi mong chờ gì từ câu hỏi này trong khi chính mình đã biết rõ câu trả lời. Chẳng qua… tôi đang cố gắng tìm kiếm một câu nói dối từ anh, để xoa dịu cảm giác trong tôi.

“Phải, và cô ấy rất yêu anh. Anh cũng có tình cảm đối với cô ấy.”

Anh thực sự tàn nhẫn với em vậy sao? Em cuối cùng cũng chỉ muốn một sự níu kéo từ anh mà thôi.

Tôi rụt tay lại, rút mạnh chiếc khăn tay ra và ném nó về phía anh. Tôi không cần một sự thương hại nhỏ nhoi từ anh.

Anh bảo tôi không hiểu anh. Anh muốn tôi phải hiểu điều gì? Anh đi làm, đến mười hai giờ đêm, khi xung quanh hàng xóm đã tắt đèn đi ngủ, anh mới dò mẩn từng bước đi về trong men say. Anh vì bận việc, bỏ mặc tôi thui thủi với bốn bức tường trong căn nhà lạnh lẽo. Anh vì sinh nhật ông sếp, đám cưới thằng bạn, liên hoan công ty và hàng ngàn, hàng vạn lý do khác nhau, xem tôi như người dưng.

Anh đã bỏ hẳn thói quen hôn vào má tôi mỗi buổi sáng trước khi đi làm. Anh đã quên những bữa ăn tối do chính tay tôi, bận rộn cả một ngày để nấu cho anh. Anh dường như đã xem tôi là một thực thể còn sống trong căn phòng trọ của mình.

Tôi phải làm gì để hiểu anh?

“Anh… có từng yêu em hay không?”

“Anh xin lỗi. Anh đã làm lãng phí ba năm của em.”

Tôi ghét bản thân mình khi cứ cố gắng đặt ra những câu hỏi mặc dù thừa biết câu trả lời. Tôi thực sự yêu anh, tôi chỉ hy vọng rằng ít ra trong thâm tâm anh ấy còn có tôi.

Nhưng tất cả chỉ là ngộ nhận từ phía chính tôi. Thật nực cười, chính bản thân tôi chấp nhận làm kẻ thế thân trong suốt ba năm trời, làm đủ mọi việc để mong anh lưu giữ hình bóng của tôi vào tim và chấp nhận tôi.

Tôi đã sai!

Đến cuối cùng, hình bóng của người yêu cũ quá sâu trong tâm trí anh, không thể dứt bỏ. Nhưng tại sao lại tổn thương tôi, đùa giỡn với tôi. Tại sao lại chấp nhận sự chăm sóc của tôi, tại sao lại chấp nhận những lời thổ lộ của tôi, để rồi lại đẩy tôi vào nỗi đau do anh tạo ra. Anh là kẻ nhẫn tâm!

Anh kéo tôi vào lòng như sóng xô bờ cát, dồn dập và đê mê. Rồi sau đó lại lạnh lùng, từng ngày từng ngày xây dựng khoảng cách đối với tôi, thậm chí còn tiếp tục để tôi sống trong ảo tưởng. Cuối cùng đóng kín cánh cửa ngăn anh và tôi, không cho tôi một cơ hội.

Và bây giờ anh đứng đây, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, dùng khăn tay của một người con gái khác tặng, băng bó lấy bàn tay của tôi. Tôi thực sự đã chấp nhận rồi, tôi không hiểu nổi anh. Cho dù là cách nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể dùng tâm mà chạm vào trái tim anh.

Người đàn ông đứng trước mặt tôi đây hoàn toàn xa lạ, tôi không biết anh ta là ai! Vậy cũng tốt, quên đi được là tốt.

Tôi mỉm cười, rồi chuyển dần sang cười, to hơn một chút, lớn hơn một chút. Tiếng cười của tôi vang dội khắp hành lang tối tăm, vọng vào từng ngõ ngách nhỏ nhoi của khu chung cư xập xệ. Thật thoải mái quá.

Tôi nhìn anh lần cuối, nhìn thẳng vào đôi mắt đã khiến tôi say đắm biết bao lâu nay. Tôi hít vào một hơi thật mạnh, nhẹ nhàng thở ra như cơn gió thoảng. Cơn gió sẽ tạm mang đi những kỷ niệm không vui của tôi về anh. Tình cảm tôi dành cho anh vẫn còn đó, tạm thời sẽ không thay đổi. Nhưng tôi muốn cho bản thân một cơ hội, tôi sẽ cố gắng tách biệt khỏi hình bóng của anh, gột sạch hương thơm và hơi ấm của anh trên người tôi.

Tôi chưa hẳn là đã sẵn sàng cho một cuộc tình mới, một sự phiêu lưu mới nhưng chí ít, tôi sẽ bắt đầu tập cách sống không có anh, bây giờ và mãi mãi.

Tôi sải bước đi ra khỏi khu chung cư, quay đầu nhìn nó lần cuối rồi cười thật tươi, lau khô những giọt nước mắt. Vết thương trên tay cũng đã khô máu tự lúc nào, hy vọng rằng vết thương trong tim cũng sẽ mau chóng lành lại.

Tôi tin rằng, rồi tôi cũng sẽ hiểu tình yêu là gì!

Tự do, cho chính tôi!
~ End ~
Thank you for your time!
Topic date: 27/03/2013
Truyện được re-up với sự cho phép của tác giả