Fanfiction Tinh Cung Chiến Ca

  • Thread starter Thread starter Tie Tei
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 0
  • Lượt xem Lượt xem 73

Tie Tei

New member
27/04/2025
2
7
3
Chân Trời Mới
Song Ngư
z6618126479122_57fbd0cb8be1843c95cb56349c8c911f.webp


Tinh Cung Chiến Ca

Tác Giả: Tiếu Đại Tiên (Tie Tei)

Thể Loại: Cổ Trang, Tu Tiên

Độ Dài: Dự kiến trên 100 chương

Độ Tuổi: 15+

Tình Trạng: Đang tiến hành

Lưu Ý: Tuy là Fanfiction về 12 cung hoàng đạo nhưng Tinh Cung Chiến Ca sẽ chỉ có một nhân vật chính nên mong mọi người hãy hoan hỉ đón nhận. Em xin chân thành cảm ơn.




Chương 1


Thiên hữu đạo, tinh hữu linh
Đạo hữu hoàn, mệnh hữu cách
Nhất tinh nhất mệnh, trầm thế thành nhân
Nhất linh nhất đạo, nghịch thiên vi thần
Tinh lạc phàm trần, tinh cung thức tỉnh
Nhân gian nổi loạn, tiên lô đoạn sinh
Mệnh định vi quân, đạo định vi đế
Bất khuất chi tâm, thiên cơ bất tế
Vạn pháp quy nguyên, chung quy nhất chiến
Hoặc hóa chân tiên, hoặc nhập vô minh.




Thượng cổ truyền rằng, Đạo giới có mười hai viên “Tinh Chủ” ẩn trong vòng xoay vĩnh cửu của Tinh Không Đạo Nhân, giữ vững đạo vận của càn khôn. Nhưng một ngàn năm trước, trục Đạo giới bị phá vỡ, Tinh Không Đạo Nhân trọng thương, bắt buộc phải vẫy tay phân tán đi mười hai viên “Tinh Chủ”. Một đêm vô minh, thiên tượng biến dị, tinh cầu lần lượt rơi xuống phàm trần, chấn động tam giới.

Khi ánh sao vụt tắt, tinh linh hóa thành nhân, mang theo thiên mệnh nhưng cũng có kẻ mang theo nghịch mệnh. Thiên đạo mỉm cười, mười hai người, mười hai ý chí. Có kẻ mộng đạo phi thăng, có kẻ dấn thân tu đến đế tôn. Thế gian từ đó dấy lên một hồi “Tinh Cung Chiến Ca”, tiên nhân gục ngã, thần linh đoạn mệnh, yêu ma hoảng loạn chỉ để tranh một chữ “Thiên”.

“Lão già kia, ngươi còn không mau cút khỏi đây cho ta?”

Xú nữ bán thịt cầm con dao chỉ vào một lão ăn mày đang mải ngồi nói nhảm với tiểu đồng nhà ả.

“Tiểu Yết, ngươi còn ngồi đó nghe hắn nói nhảm, mau lại đây phụ ta bán thịt. Nếu không bán được thì hôm nay nhà ngươi cũng không có cơm ăn đâu.”

Đứa trẻ tên Tiểu Yết thoạt nhìn mới bảy tuổi nhưng thật ra năm nay hắn đã được mười ba tuổi rồi. Do từ nhỏ đã phải chịu đói và trải qua quá nhiều cực khổ nên hắn trông gầy yếu hơn hẳn những đứa trẻ khác.

Tiểu Yết nhanh chóng chạy đến giúp ả bán thịt, ả thấy hắn thì liền tiếp tục quát mắng, bàn tay ả đánh vào lưng hắn mấy cái vang lên “bốp bốp”.

“Ta bỏ tiền ra mua ngươi không phải để ngươi ăn rồi rảnh rỗi, mau lên đi giao miếng thịt này đến phủ của Kim lão gia ở trấn bên cho ta.”

Tay Tiểu Yết nhận lấy miếng thịt heo quay tươi rói đang túa ra nước, bụng hắn kêu lên “ọt ọt”, hắn nuốt khan một cái rồi nhanh chóng chạy đi. Trước khi đi, Tiểu Yết còn quay đầu lại nhìn lão già ăn mày rồi gật đầu với lão một cái.

Phải biết rằng cả cái thôn Liên Lạc này chẳng ai là tốt với hắn ngoài lão già ăn mày ấy. Lão có thể không cho hắn thức ăn nhưng lại là người duy nhất chịu nói chuyện đàng hoàng với hắn. Lão hay kể hắn nghe về những chuyện thần tiên kỳ ảo, có hôm lão ấy kể về Tiên Đế – người thống lĩnh Tiên giới oai vệ ra sao, có hôm lão lại nhắc đến cuộc chiến giữa hai đại Ma Tôn. Hôm nay, lão kể cho hắn nghe về mười hai tinh linh trên trời. Mỗi câu chuyện đều khiến hắn rất thích thú và hiếu kỳ, nhưng hắn cũng như những người khác, không tin đó là sự thật.

Tiểu Yết – hắn tên là Thiên Yết – từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bị bán đi khắp nơi làm nô cho hết phủ này đến nhà kia. Đối với hắn chẳng hề có tình người ấm lạnh, thứ duy nhất hắn quan tâm chính là bụng hôm nay đã no chưa, tối ngủ có chăn để đắp hay không.

Đi được một lúc, hai bàn chân nhỏ của hắn nổi đầy mẩn đỏ, vết thương mới cũ trộn lẫn nhưng hắn chẳng hề mảy may quan tâm, chỉ cất cao chất giọng khàn đặc do quanh năm phải ngủ trong phòng củi.

“Giao thịt đây, thịt heo quay tươi ngon đây.”

Hô xong, Thiên Yết quắc mắt nhìn cánh cửa đỏ rộng lớn cùng với tấm bảng đề hai chữ “Kim Phủ”. Đợi một lúc thì có người ra mở cửa, đó là một gia nhân trong phủ tên Liễu Mộng. Hắn gặp vị tỷ tỷ này khá nhiều lần. Nàng rất tốt, mỗi lần hắn đến giao thịt, Liễu Mộng tỷ tỷ luôn cho hắn vào phủ, đến phòng bếp cho hắn một tách trà cùng một miếng bánh điểm tâm trong lúc nàng đến gặp quản gia để lấy bạc trả cho hắn.

“Tiểu Yết đến rồi sao? Mau lên đi thôi, nhưng chớ nhìn lung tung nhé, hôm nay phủ ta có quý nhân, ngươi tránh làm phiền đến họ, có biết chưa?”

Hắn gật gật đầu, biết thân biết phận, nhanh chóng đi theo sau Liễu Mộng. Lúc đi ngang qua hoa viên trong phủ, hắn nghe thấy có nhiều tiếng trẻ con cùng tiếng người cười đùa. Hắn len lén nhìn về phía đó, thấy hai thanh niên cùng một thiếu nữ đang cùng nhau tập võ.

Những bước chân của bọn họ đều đều và đầy nhịp nhàng, kết hợp với trang phục bằng tơ lụa xa hoa càng làm nổi bật lên phong thái tôn quý. Thiếu nữ kia như cảm nhận được cặp mắt lạ thường liền quay đầu nhìn hắn. Thiên Yết hoảng hốt, liền nhanh chóng cúi gằm mặt rồi bước đi.

“Kim Ngưu ca, hắn ta là ai?”

Cho dù đã đi xa nhưng Thiên Yết vẫn nghe rõ mồn một giọng nói thanh ngọt của thiếu nữ.

Kim Ngưu đang cố tập khinh công, nghe Cự Giải hỏi vậy thì ngừng lại rồi đưa mắt theo hướng tay nàng chỉ nhưng lại không thấy gì cả. Hắn hơi cau có mà trả lời.

“Trong phủ nhiều hạ nhân như vậy, sao ta có thể biết hết được bọn họ chứ. Giải nhi à, muội đừng phân tâm nữa, mau luyện tập đi. Ngày mai sư phụ quay về rồi. Lúc đấy nếu muội vẫn chưa luyện xong Tụ Quyền thì người sẽ phạt muội đó.”

Nghe vậy, Cự Giải nhăn đôi mày liễu, lập tức chạy đến bên bàn đá chộp lấy thanh kiếm gỗ, nhắm đến Kim Ngưu mà xuống tay. Kim Ngưu cũng chẳng phải hạng vừa, thấy nàng xông đến liền nhanh chóng rút cây sáo vắt bên eo đỡ từng nhát kiếm của nàng.

Cự Giải thấy Kim Ngưu liên tục đỡ, thì càng đánh càng hăng, nàng trút hết sức lực vào những nhát kiếm gỗ. Bất ngờ, nàng tung kiếm lên cao, cúi người, duỗi chân đá xoay vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp. Kiếm gỗ được tung lên chạm vào cành cây khiến những cánh hoa màu trắng rơi xuống khắp nơi che khuất tầm nhìn của Kim Ngưu, làm hắn không thể nào tránh được cú đá của Cự Giải, hắn té nhào xuống đất.

Kiếm gỗ vừa rơi xuống, Cự Giải đã bắt trọn trong lòng bàn tay, quơ một cái, mũi kiếm đã chỉa thẳng vào cổ Kim Ngưu khiến hắn ngỡ ngàng.

“Ha ha ha, ngươi lại thua Giải nhi rồi Ngưu đệ.”

Thiếu niên trong y phục màu trắng nãy giờ vẫn im lặng bỗng cất tiếng cười, giọng nói trầm thấp, mang đầy vẻ trưởng thành. Hắn là Ma Kết, năm nay mười bảy tuổi.

“Kết ca, huynh thiên vị. Rõ ràng là huynh đã giúp muội ấy làm những cánh hoa này rụng. Nếu thực lực như muội ấy mà đã có thể làm hoa rụng nhiều như vậy chỉ bằng cây kiếm gỗ cũ kỹ đó thì muội ấy hẳn đã được sư phụ dẫn lên núi tu luyện như huynh rồi.”

Kim Ngưu đứng dậy, hậm hực nhìn về phía Ma Kết, xong lại quay sang trừng mắt với Cự Giải.


Ma Kết chỉ có thể cười trừ, lắc đầu.

“Ta nói đệ như thê nào? Là một nam nhân phải có tính nhẫn nhịn, nếu đệ cứ tiếp tục tranh cãi với Giải nhi thì biết đến bao giờ sáo kỹ của đệ mới tiến bộ đây?”

“Lêu lêu, trâu vàng thua cuộc.” Cự Giải đứng huênh hoang lè lưỡi trêu chọc Kim Ngưu.

“Cốc”

Ma Kết điềm đạm gõ nhẹ vào đầu nàng một cái, ánh mắt hắn dịu dàng nhưng lời nói thì có đôi phần trách mắng.

“Muội nữa, đừng suốt ngày bày trò, mau chóng tập luyện đi nếu không sư phụ về chắc chắn sẽ phạt muội, ta cũng sẽ không nói đỡ cho muội.”

Tiếng nói cười cứ như vậy liên tục vang văng vẳng truyền vào tận trong gian bếp. Thiên Yết cắn một miếng bánh đậu xanh, vị ngòn ngọt tan ngay trong miệng. Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười nhạt đến mức khiến người khác không hề nhận ra là hắn đang cười.

Sau nhận lấy vài nén bạc vụn, Thiên Yết lại nhanh chóng theo Liễu Mộng đi ra khỏi phủ, lần này hắn không còn nhìn thấy ba bóng hình ấy nữa.

Trở về Liên Lạc thôn, hắn đưa bạc cho ả bán thịt rồi nhanh chóng phụ giúp ả dọn dẹp hàng quán. Tối đến, ả cho Thiên Yết một bát cháo loãng kèm theo một ít dưa muối. Âý vậy mà hắn lại nhanh chóng húp lấy húp để như thể đây là bữa ăn ngon nhất của hán từ trước đến giờ.

Như mọi ngày ăn xong, Thiên Yết phải đi làm canh phu, gõ chiêng một vòng quanh thôn, hắn vừa đi vừa rao với cái giọng khan yếu.

“Đêm khuya khô nóng, cẩn thận củi lửa, đề phòng đạo tặc.”

Tiếng rao yếu ớt giữa trời khuya lạnh lẽo, khiến mấy con chó, con mèo cũng cảm thấy xót thương cho hắn.

Vậy còn hắn? Hắn có xót thương cho bản thân không?

Chắc là không!

Hắn cảm thấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi, ít ra hắn còn có cơm ăn, có chổ ngủ. Tuy xú nữ tử bán thịt kia hay quát mắng hắn, cũng đánh hắn vài cái nhưng nó không đau. Hắn nhớ năm hắn mười tuổi, hắn bị bán vào một nhà thổ, ban ngày hắn phải hầu hạ tất cả mọi nữ nhân ở đó, giặt quần áo cho họ, nâu canh giải rượu, chạy việc vặt giúp họ,…

Nhưng họ không bao giờ cho hắn ăn no, đêm xuống sau khi họ tiếp đãi nam nhân xong thì lại quay sang mắng nhiếc, đánh đập và hành hạ hắn. Họ xót thương cho số phận của họ rồi căm ghét nam nhân vấy bẩn họ, mà hắn sinh ra đã là nam nhân nên họ dồn hết hận thù vào hắn. Có người đánh hắn bằng roi, có người nhấn đầu hắn vào thùng nước tiểu, có người dùng kéo cắt vào thịt hắn.

Những lúc như vậy, hắn chỉ biết gào khóc, căm giận thân sinh đã đẻ ra hắn, rồi bỏ hắn lại một mình ở cái trần gian thối nát này. Hắn mong sao bản thân có quyền lực, địa vị như bậc đế vương để giết hết những con ả tiện nhân này.

Rồi một ngày kia, nhà thổ bị cháy, những ả tiện nhân mà hắn ngày đêm muốn tự tay giết chết lại cười ngây dại, nhảy nhót trong biển lửa nhưng lại đẩy hắn ra thật xa để cứu sống hắn. Hắn nhớ rõ lời của kẻ đã dùng kéo cắt thịt hắn hét lên với hắn.

“Tiểu Yết, là ta nợ ngươi, nhưng ngươi hãy sống sót thay cho ta, tìm đến Cự Vương Gia, giúp ta giết hắn báo thù cho cả gia tộc ta.”





Chương 2

Đêm tối bao trùm lấy tất cả, tất cả hộ nhà trong thôn đều đã tắt đèn vậy mà tiếng chiêng cùng tiếng rao yếu ớt của đứa trẻ mười ba tuổi vẫn đang vang vọng.

Hơn canh ba, Thiên Yết mỡi lê bước trở về gian củi ẩm ướt, hắn nằm xuống nền đất lạnh lẽo rồi nhắm mắt.

Phủ đệ rộng lớn, hoa viên khang trang thậm chí còn đẹp hơn cả hoa viên của Kim Phủ. Nhắm mắt một cái lại biến thành một màu đỏ rực, ánh lửa phập phồng, khói đen nghi ngút bốc lên. Một nũ nhân mặc y phục màu đỏ chói mắt tay ôm một đứa bé, giao nó cho một người nào đó. Người đó ôm đứa bé rời đi, nữ nhân ấy vậy mà gào khóc rồi dần bị đám cháy thiêu rụi.

“Yết, con phải sống sót.”

Thiên Yết giật mình thức giấc, hắn nhìn ra ngoài trời, vẫn tối đen như mực.

Lại nữa, người nữ nhân đó lại xuất hiện, bà ta là ai, là mẫu thân của hắn sao? Giấc mơ này đã đeo bám hắn tù sau vụ cháy nhà thổ ấy. Hắn không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của nữ nhân ấy, chỉ biết trong mơ bà ta khóc rất thảm thương.

Bất chợt lúc này hắn nghe tiếng xì xầm bên ngoài của sổ. Thiên Yết đứng dậy, len lén bước ra ngoài, hắn phát hiện hai người đàn ông kỳ lạ đang đứng trước nhà của lão Thẩm.

Lão Thẩm là trưởng thôn, ngày thường lão ta hay cậy thế hiếp người, dân trong thôn từ lâu cũng đã không còn thuận mắt với lão ta. Mấy ngày nay nhà lão ta luôn bị người ta tạt máu gà vào ban đêm.

Nhưng thoạt nhìn hai người này không giống người trong thôn, tay họ cũng không xách theo thùng máu nào cả. Thậm chí cách ăn mặc của họ rất quý phái giống như những người ở Kim Phủ. Thiên Yết nhận ra điều khác thường nhưng không làm gì cả, hắn chỉ nhanh chóng núp vào một ụ rơm gần đó ngay khi một người đàn ông quay lại nhìn về phía này.

“Này, Lưu Lữ ngươi có chắc chắn đan dược ở đây không?”

Người mặc cẩm y màu lam nhỏ giọng hỏi người vừa quay đầu nhìn. Lưu Lữ liên tục bị Diệp Hà hỏi thì có phần tức giận, hắn quát.

“Nếu ngươi không tin ta thì quay về đi, đừng cản đường lão tử. Lúc sáng, ta chắc chắn thấy lão già này đã mua được Kim Tủy Hoàn.”

Người tên Diệp Hà có vẻ vẫn còn nghi ngờ, lại hỏi them một câu nữa.

“Ngươi chắc đó là Kim Tủy Hoàn chứ? Đan dược quý chỉ dùng cho đệ tử nội môn sao lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?”

Nhận được câu hỏi này cũng khiến Lưu Lữ nghi ngờ tính thiết thực của việc này, nhưng thật sự buổi sáng hắn đã tận mắt nhìn thấy lão già họ Thẩm kia thật sự đã bỏ ba viên Kim Tủy Hoàn vào trong cái hầu bao bên hông lão.

“Chính mắt ta nhìn thấy, không sai được, cơ hội ngàn năm có một. Ngươi định suốt đời làm một đệ tử ngoại môn, cả ngày chỉ hít được một ít linh khí thôi sao? Như vậy thì khi nào mới đột phá được tầng hai của Ngưng Khí Kỳ chứ.”

“Ngươi nói cũng phải, thôi ta mặc kệ, nếu không phải Kim Tủy Hoàn thì cùng lắm ngày mai ta và ngươi sẽ bị tên Quách sư trưởng đó phạt một trận đòn thôi.”

Nói đoạn, Diệp Hà cùng Lưu Lữ tiến vào trong nhà của lão Thẩm. Thiên Yết trốn sau ụ rơm mà long thấp thỏm đầy thắc mắc, hai người kia đang nói gì? Kim Tủy Hoàn? Ngưng Khí Kỳ?

Thiên Yết chưa từng nghe đến Kim Tủy Hoàn nhưng có từng nghe lão già ăn mày nói đến Ngưng Khí Kỳ. Lão từng nói tu tiên chia ra từng giai đoạn hay còn gọi là các Kỳ.

Mở đầu sẽ là Ngưng Khí Kỳ với mười tầng khí. Khi linh khí tụ đủ ở đan điền sẽ tuần hoàn chuyển hóa thành linh lực bước vào Trúc Cơ Kỳ. Đột phá lên Kết Đan Kỳ bằng cách cô đọng linh lực thành một viên đan trong đan điền, đây là giai đoạn đạo cơ ổn định. Sau đó nếu tu luyện tiếp tục và gặp nhiều cơ duyên may mắn Kim Đan sẽ bạo liệt rồi hóa thành một "Nguyên Anh" – tức tiểu nhân thu nhỏ trong đan điền, là hình thái linh hồn cao cấp – Nguyên Anh Kỳ. Sau đó còn có Hóa Thần Kỳ, Luyện Âm Kỳ, Luyện Dương Kỳ, Hư Thực Kỳ, Nhập Thánh Kỳ,…

Chỉ là chuyện này là sao? Hai kẻ đó đang làm gì? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần tiên sao?

Trong lúc Thiên Yết bần thần thì một tiếng hét chói tai đã vang lên từ nhà lão Thẩm. Đó là tiếng của vợ lão, bà vừa tỉnh dậy đi nhà xí khi quay vào thì đã thấy hai kẻ lạ mặt trong nhà mình.

Tiếng hét của bà cũng làm cho những hàng xóm xung quanh thức giấc, ai nấy đều hớt hải chạy qua nhà lão Thẩm để xem có chuyện gì xảy ra. Tuy hai người Lưu Lữ và Diệp Hà đã là Ngưng Khí Kỳ tầng một nhưng chỉ khác là sức lực của họ mạnh hơn người thường một chút. Nên khi dân trong thôn kéo đến ngày một đông thì họ cũng bị bắt lại.

“Hai người các ngươi là ai, từ đâu đến mà lại dám vào thôn này trộm đồ?”

Lão Thẩm trưởng thôn lúc này đã bình tĩnh lại chút ít, ngồi trên ghế cao mà chất vấn hai kẻ đang bị trói quỳ dưới đất.

“Chúng ta không phải trộm, lúc sáng có kẻ đã mang thuốc từ nhà chúng ta ra đi bán cho ngươi, chúng ta chỉ đến để lấy lại.” Lưu Lữ nhanh chóng hét lên biện hộ, Diệp Hà cũng ngay lập tức phụ họa theo.

“Đúng đúng, có kẻ đã ăn cắp thuốc của chúng ta rồi đưa nó cho ngươi, nếu ngươi trả lại thuốc ta không những không báo quan mà còn cho ngươi một số bạc lớn.”

Lão Thẩm nghe vậy thì liền tỏ vẻ nghi ngờ, lão chỉ tay vào hai người mà quát lớn.

“Các ngươi nói nhăng nói cuội, nếu là người đàng hoàng sao lúc sáng không đến gặp ta để thương lượng rồi mua lại, mà lại chọn nửa đêm lẻn vào nhà của ta?”

Lời của lão Thẩm là vô cùng có lý, Lưu Lữ và Diệp Hà cũng không thể chối cãi. Đúng vậy, họ có thể bỏ ngân lượng ra để mua lại ba viên Kim Tủy Hoàn đó nhưng họ biết lão Thẩm này là kẻ mê lợi lộc nêu thấy bọn họ đến mua thì chắc chắn sẽ hét giá trên trời. Huống chi, họ vốn dĩ xuất thân từ thương hộ bình thường may mắn được nhận vào làm ngoại môn đệ tử ở Thanh Vân Tông.

Lưu Lữ khẽ đánh mắt liếc nhìn Diệp Hà. Như hiểu được ý nhau, Diệp Hà từ khi nào đã cởi được dây trói, hắn móc từ ống tay áo ra một lọ thuốc, mở nắp rồi phất vào không khí. Cả dân làng ai nấy đều trợn mắt ngã xuống.

“Cũng may là ta có chuẩn bị trước, nếu không thì đã xay ra chuyện lớn rồi.”

Diệp Hà vừa nói vừa cởi trói cho Lưu Lữ. Lưu Lữ không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào lão Thẩm đang nằm đổ gục trên mặt đất, hắn đi đến, sờ khắp nơi trên người lão.

“Chết tiệt, tại sao lại không tìm thấy, rõ ràng lão ta cất nó vào trong vạt áo.”

Chửi đổng một tiếng, vẻ mặt Lưu Lữ lộ lên tia hung ác, hắn hung hăng đá mạnh mấy cái vào người lão Thẩm chỉ vì hắn không tìm thấy Kim Tủy Hoàn.

“Lưu Lữ, ngươi im lặng một chút, có lẻ chúng ta đã để xổng một con chuột nhắt.”

Diệp Hà vừa nói vừa đánh mắt về phía cái lỗ nhỏ bên cạnh bức tường nhà lão Thẩm.

Tim của Thiên Yết rung lên thành từng đợt, vùa nãy hắn đã nhận ra hai tên này có ý đồ xấu nên đã nhanh tay bịt chặt mũi và miệng, lợi dụng lúc mọi người hỗn loạn ngã xuống Thiên Yết đã trộm được Kim Tủy Hoàn từ trong người lão Thẫm từ lâu rồi trốn vào đây.

Không nghĩ nhiều, ngay lúc Diệp Hà vừa tiến lại gần cái lỗ nhỏ Thiên Yết đã lao ra và chạy thật nhanh nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày làm sao có thể nhanh bằng hai kẻ đã bước một chân lên con đường tu đạo.

“Chỉ là một thằng nhóc thôi sao?”

Lưu Lữ khẽ nhếch miệng, hắn bước đến túm lấy gáy của Thiên Yết rồi nhấc bổng lên.

Vừa vặn cú nhấc khiến cho một chiếc lọ sứ rơi ra từ trong cái ống tay áo rách nát cũ kỹ của Thiên Yết. Diệp Hà lật đật nhặt lên, hai con mắt hắn ta sáng rực còn hơn một người tình cờ nhặt được vàng.

Mở chiếc lọ sứ ra Diệp Hà thậm chí còn cảm nhận một cổ linh khí thoang thoảng chưa tan, nhưng sau đó đột nhiên hai hang chân mày của hắn đanh lại, hắn vứt cái lọ xuống một cách thô bạo khiến nó vỡ ra thành nhiều mảnh rồi quắc mắt đến phía Thiên Yết.

Lưu Lữ cũng hiểu ra, hắn ta bóp mạnh lấy cái hàm xương xẩu của Thiên Yết, ánh mắt hằn lên đầy tơ máu mà gằn giọng.

“Nói, những viên thuốc trong lọ đâu rồi hả tiểu tử thối?’

Cơn đau truyền đến tù hàm khiến cho Thiên Yết khó khan mỏ miệng, giọng hắn khản đặc không còn một chút trong trẻo của một đứa trẻ.

“Các vị nói gì, ta không hiểu, xin hai vị tha cho ta, ta chỉ là một nô lệ ở thôn này.”

“Bốp”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Thiên Yết, Lưu Lữ buông hắn từ trên cao làm hắn ngã một cái đau điếng, một bên khóe miệng của hắn vì bị đánh chảy máu. Hắn khó khăn ho khan một tiếng rồi nhanh chóng quỳ mà dập đầu.

“Xin hai vị tha cho ta, ta thật sự không biết gì cả, lọ thuốc này đích thực là do ta trộm cả lão Thẫm nhưng ta chỉ nghĩ nếu mang đi bán thì sẽ được rất nhiều bạc. Ta không hề biết trong dó có chứa gì.”

Hắn vừa dứt lời thì lại bị Lưu Lữ đạp cho một cái khiến Thiên Yết ngã lăn quay ra đất, cái đạp của kẻ tu dạo thật sự không hề nhẹ. Ngay khi Thiên Yết cố gắng đứng dậy thì một mùi tanh nồng xộc lên từ bụng hắn, cái đạp ấy vậy mà khiến hắn thổ huyết, ruột gan như bị hàng trăm con rắn thi nhau cắn xé.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ chúng ta là bọn ngu sao? Linh khí từ trong miệng ngươi đang tuồn ra kìa. Một tên người phàm chưa biết gì về tu đạo như ngươi cho dù có nuốt hàng chục viên Kim Tủy Hoàn cũng vô dụng vì các ngươi không hề biết cách để hấp thụ linh khí.”

Diệp Hà nói với giọng mỉa mai, hắn ngừng lại một chút quan sát vẻ mặt sợ sệt giả tạo của Thiên Yết, hắn bật cười rồi lộ ra hung quan.

“Ngươi nghĩ ngươi nuốt Kim Tủy Hoàn rồi chúng ta sẽ không thể làm gì sao? Ngươi chắc có lẽ cũng biết một ít về tu đạo nhỉ? Nhưng có kẻ nào nói cho ngươi biết tu đạo cũng có tà đạo chưa? Chúng ta chỉ cần rút sạch máu ngươi cho vào lò luyện đan cũng có thể luyện ra Tủy Hồn Đan. Thứ đó thường dành cho kẻ tà tu, đưa Kim Tủy Hoàn cho người phàm hoặc kẻ tu đạo uống rồi giết chết họ. Tủy Hồn Đan còn mạnh hơn Kim Tủy Hoàn nhiều lần.”

Nghe tới đây trán cả Thiên Yết bắt đầu vịn ra một tầng hơi nước, hắn bắt đầu đảo mắt suy nghĩ rồi tuyệt vọng hối hận khi thấy Diệp Hà và Lưu Lữ đang tiến sát hán với một thanh đao lớn.

Chắc có lẽ hắn không thể thay đổi được số phận của hắn, ông tròi không hề muốn cho hắn một cơ hội. Hắn nhắm mắt, miệng hắn ngoác to mà cười.

“Sinh ra ta là trời là đất, ta không có mẹ cha. Sống hơn mười năm ngắn ngủi nhưng ta khinh thường cái thế đạo này, nếu tời để ta sống ta thề sẽ giết sạch những kẻ khinh thường ta. Cho dù ta chết cũng là do tự ta giết ta, hai ngươi đừng nghĩ có thể lấy được mạng của Thiên Yết này.”

Dứt đoạn, Thiên Yết lợi dụng khoảng cách giữa Diệp Hà và Lưu Lữ hắn đâm xuyên qua rồi lao nhanh chạy về phía cái giếng to của thôn, ngay khi lướt qua hai kẻ đó hắn quơ tay vung một nắm bột trắng về phía Lưu Lữ và Diệp Hà.

Diệp Hà và Lưu Lữ thoáng chốc sợ sệt ngay theo bản năng bịt lấy mũi và miệng nhưng kết quả đây chỉ là bột mì bình thường. Trong một cái chớp mắt mà đã thấy Thiên Yết chạy đến gần miệng giếng.

Không để Thiên Yết thực hiện được ý đồ, Lưu Lữ thoắt một cái đã đến gần ngay chổ Thiên Yết định đưa tay túm lấy tên tiểu tử chết tiệt này nhưng lại không kịp.

Ngay trước mắt hắn, Thiên Yết dứt khoát nhảy thẳng xuống cái giếng sâu thăm thẳm.



 
Sửa lần cuối: