- 09/04/2025
- 103
- 90
- 28
[Fiction] The Hanging Tree
Author: Anna Cao
Genre/Category: Psychology
Rating: K
Length: Oneshot
Status: Finished
Author: Anna Cao
Genre/Category: Psychology
Rating: K
Length: Oneshot
Status: Finished
Author note: Câu chuyện được góp nhặt từ những lần viết bừa do nảy ý bất chợt, ngoài ra còn dựa theo bài hát The Hanging Tree do Jennifer Lawrence hát trong The Hunger Games: Mockingjay Part 1. Cho nên là sẽ có một chút khá khó hiểu, vì viết theo cảm hứng mà. Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ!
~ 0Oo ~
Và rồi Grenet lại thể hiện cử chỉ quen thuộc của mình. Cô hơi chúi đầu về phía trước, ánh mắt hướng lên nhìn thẳng người đối diện và mỉm cười. Đôi môi mỏng mím lại với nhau và khóe môi nhếch lên. Đúng vậy, đó là cách Grenet cười mỉm. Một nụ cười chứa đầy ngụ ý. Nhìn thoáng qua, ta chỉ có thể nói đây chỉ là một hành động thể hiện sự thân thiện. Thế nhưng trong đôi mắt sâu hoắm của cô, ta có thể thấy được ánh nhìn tăm tối. Nó làm cho nụ cười mỉm dễ thương của cô trở nên nguy hiểm theo một cách khác thường.
Grenet có thể khiến người đối diện cảm thấy an tâm vì nụ cười của mình nhưng cô lại giấu trong đôi mắt xanh đầy sự tính toán ranh mãnh.
Đó là Grenet, Kin Grenet. Grenet của tôi.
Đôi mắt xanh sáng với đồng tử luôn nở to mỗi khi nhìn thấy tôi. Mái tóc tém màu nâu nhạt của cô áp gọn vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Chúng góp phần làm tôn lên phần xương hàm góc cạnh của cô. Khi Grenet cười, bạn của tôi, hẳn anh sẽ ngỡ anh vô tình được gặp một người mẫu nổi tiếng ở ngoài phố đấy.
Thân hình Grenet khá gầy. Đó hẳn là điều duy nhất tôi không thích ở cô. Nhưng mà sau này nhớ lại, tôi lại yêu thích phần ngực nhỏ nhắn cùng đôi chân khẳng khiu ấy. Anh biết đấy, thế giới thời trang của phụ nữ rất đa dạng. Thế nhưng Grenet của tôi lại cực kỳ phù hợp với dòng thời trang cao cấp. Anh đã nhìn thấy cô ấy trong bộ váy dạ hội cúp ngực màu xanh ngọc chưa? Nếu anh thấy cô ấy, anh sẽ thấy mình đã gặp được nữ thần trong thần thoại.
~ 0Oo ~
Và rồi Grenet lại thể hiện cử chỉ quen thuộc của mình. Cô hơi chúi đầu về phía trước, ánh mắt hướng lên nhìn thẳng người đối diện và mỉm cười. Đôi môi mỏng mím lại với nhau và khóe môi nhếch lên. Đúng vậy, đó là cách Grenet cười mỉm. Một nụ cười chứa đầy ngụ ý. Nhìn thoáng qua, ta chỉ có thể nói đây chỉ là một hành động thể hiện sự thân thiện. Thế nhưng trong đôi mắt sâu hoắm của cô, ta có thể thấy được ánh nhìn tăm tối. Nó làm cho nụ cười mỉm dễ thương của cô trở nên nguy hiểm theo một cách khác thường.
Grenet có thể khiến người đối diện cảm thấy an tâm vì nụ cười của mình nhưng cô lại giấu trong đôi mắt xanh đầy sự tính toán ranh mãnh.
Đó là Grenet, Kin Grenet. Grenet của tôi.
Đôi mắt xanh sáng với đồng tử luôn nở to mỗi khi nhìn thấy tôi. Mái tóc tém màu nâu nhạt của cô áp gọn vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Chúng góp phần làm tôn lên phần xương hàm góc cạnh của cô. Khi Grenet cười, bạn của tôi, hẳn anh sẽ ngỡ anh vô tình được gặp một người mẫu nổi tiếng ở ngoài phố đấy.
Thân hình Grenet khá gầy. Đó hẳn là điều duy nhất tôi không thích ở cô. Nhưng mà sau này nhớ lại, tôi lại yêu thích phần ngực nhỏ nhắn cùng đôi chân khẳng khiu ấy. Anh biết đấy, thế giới thời trang của phụ nữ rất đa dạng. Thế nhưng Grenet của tôi lại cực kỳ phù hợp với dòng thời trang cao cấp. Anh đã nhìn thấy cô ấy trong bộ váy dạ hội cúp ngực màu xanh ngọc chưa? Nếu anh thấy cô ấy, anh sẽ thấy mình đã gặp được nữ thần trong thần thoại.
“Are you, are you
Coming to the tree
Where I told you to run
So we’d both be free
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met up at midnight
In the hanging tree”
Coming to the tree
Where I told you to run
So we’d both be free
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met up at midnight
In the hanging tree”
Grenet của tôi, mỏng manh và yếu đuối trong chiếc váy màu vàng nhạt. Cô trông không hợp với bộ váy này chút nào. Làn da nhợt nhạt và đôi môi tím tái của cô tương phản hoàn toàn với màu rực rỡ chói nắng này. Đáng lẽ cô không nên chọn bộ này đến gặp tôi, nhất là khi bây giờ cả cơ thể mảnh mai của cô đang đung đưa trên nhánh cây tùng to lớn này.
Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi môi mỏng hơi hé ra để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Cổ tay cô gầy guộc và xương xẩu, những ngón tay dài và nhỏ đến nỗi cô không thể đeo vừa chiếc nhẫn mà tôi vừa mua cho cô. Tôi đã định sẽ cầu hôn cô tối nay thế nhưng, khi tôi đến để mang cho cô chiếc nhẫn mà cô hằng mơ ước thì cô chỉ còn là một cái xác đung đưa… đung đưa trên nhánh cây tùng.
Có nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra, anh biết đấy. Đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ví như chuyện của tôi và Grenet vậy. Chúng tôi đến với nhau một cách hoàn toàn tự nhiên, như cách mà một con ong tìm thấy cánh hoa của cuộc đời nó vậy. Nó đã say đắm trong một bông hoa quyến rũ nhất trần đời nhưng nó vô tình lại không biết được rằng, bông hoa mà nó đang điên cuồng trong mớ phấn hoa ngọt ngào đó lại là một bông hoa có độc.
Nọc độc từ từ giết chết nó bằng ghen tuông, bằng sự nghi ngờ đến bệnh hoạn. Rồi đến cuối, chính nó lại là người hủy hoại bông hoa xinh đẹp nhất trần đời.
Tôi trông thấy Grenet thường xuyên qua lại với một người đàn ông luôn mặc bộ vest đen và đi xe Cadillac. Gì chứ Cadillac là loại xe ưa thích của cô ấy. Grenet thích mê khi vô tình đi trên đường mà nhìn thấy một chiếc Cadillac lướt qua. Cô nhìn nó với vẻ say mê đắm đuối vô vàn, đến nỗi không dứt ra được. Thế nên khi trông thấy người đàn ông mặc vest đen đến đón cô bằng chiếc Cadillac màu bạc sáng loáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bừng sáng. Hôm ấy trông cô quyến rũ mê người với chiếc váy màu hồng ngọc trai với phần cổ áo là hai sợi dây cột chéo qua gáy để lộ bờ vai thon thả của cô.
Tôi không thích Grenet để tóc dài, nhất là khi cô có cái cần cổ trắng và cao như thế. Mái tóc dài xõa sẽ che đi mất cần cổ trắng nhỏ của cô, cả bờ vai cong cong đầy quyến rũ. Tôi dám cá là nếu tôi hôn lên cổ cô, hẳn sẽ rất tuyệt. Mùi hương thơm nồng nàn của Chanel No.5 sẽ luôn phảng phất nơi cần cổ cô khi tôi đặt môi vào đấy. Mũi tôi sẽ có thể ngửi thấy cả mùi cơ thể ngọt ngào tỏa hương theo từng nhịp đập của con tim nơi ngực cô. Có biết tại sao phụ nữ thường hay xức nước hoa vào khe ngực hay không? Vì nơi đó là nơi trái tim trú ngụ, mỗi nhịp đập của nó sẽ khuấy động từng giọt nước hoa thơm nồng bay theo gió, đưa đến mũi của người đàn ông.
Thế nhưng tôi chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn tên đàn ông mặc vest đen ân cần khoác cho cô tấm áo lông chồn màu xám rồi nhẹ khẽ hôn vào cổ Grenet. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy cả người nóng ran mặc dù tôi đang đứng dưới trời đông giá rét. Hắn ta sau khi khoác tấm áo lông chồn hoàn toàn lạc tông với cái váy xòe đáng yêu của cô thì hắn tỏ ra galant, mở cửa xe cho cô bước vào. Grenet điệu đà bước vào xe, không quên tặng hắn một nụ cười mỉm đặc trưng của cô.
Grenet bé nhỏ của tôi, người ta có thể hiểu lầm ẩn ý sau mỗi cái cười mỉm của cô, nhưng tôi thì không. Tôi không hề dễ dàng bị đánh lừa bởi nụ cười mê người đó đâu, Grenent của tôi.
Tôi nhìn theo chiếc xe đến khi nó khuất dạng. Tôi tự hỏi tối nay nó sẽ đi đâu, đến sàn nhảy Disco hôm trước sao? Không, tôi không nghĩ Grenet thích những nơi như thế. Cô không thích nơi nào quá náo nhiệt và ồn ào. Cô thích nhạc Jazz hơn. Thứ âm nhạc thần kỳ của người da đen khi mà người nhạc sĩ có thể tùy thích thả hồn theo từng nốt trầm bổng của cảm xúc. Nếu họ vui thì đôi chân bạn sẽ không thể để yên một chỗ. Còn nếu họ buồn, thì đến việc chớp mắt bạn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Jazz rất thích hợp với Grenet. Cô có một sự đồng cảm đến kỳ lạ với nhạc Jazz. Cô có thể ngồi hàng giờ chỉ để nghe một tay nhạc công saxophone than thở về mối tình ngang trái của hắn ta thuở hàn vi. Hay đôi chân nhỏ nhắn của cô lập tức nhún nhảy theo điệu nhạc tưng bừng của tay piano tinh ranh ngồi nơi góc quán. Tất cả đều thể hiện con người và cảm xúc phức tạp của cô.
Thế nên tôi đoán, có lẽ tối nay họ sẽ đi nghe nhạc Jazz. Thế nhưng tôi nói anh nghe điều này, hắn, tay mặc đồ vest đen, hắn không thích nhạc Jazz. Hắn hoàn toàn không phải là một tín đồ của nhạc Jazz. Anh biết đấy, mỗi khi hắn đến quán bar để nghe nhạc Jazz cùng Grenet, anh sẽ mau chóng thấy hắn đã gật gù ngay khi bản nhạc dạo đầu vừa dứt. Thật là một kẻ tồi tệ. Đáng tiếc Grenet lại thích hắn.
Nhưng rồi, như mọi lần, tôi đã nhanh chóng nhận thấy mối quan hệ đã đến hồi rạn nứt của hai người bọn họ. Không nhanh không chậm, vết nứt nhỏ bé bắt đầu rẽ nhánh và càng ngày càng lan rộng hơn bao giờ hết.
Tên mặc vest đen, hắn đã bắt đầu chán Grenet. Hắn bắt đầu bỏ rơi Grenet của tôi.
Nhiều đêm Grenet ngồi mòn mỏi chờ chiếc Cadillac màu bạc đến rước cô đi nghe Jazz và thưởng thức món beefsteak trứ danh ở nhà hàng đối diện Tòa Thị Chính. Nhưng người qua kẻ lại vô số kể, trong số đó lại không có hắn. Cô buồn rầu và héo rũ đi. Bông hoa xinh đẹp của tôi càng ngày càng trở nên ủ dột và kém xinh tươi.
Cảm giác của tôi lúc đó, là đau lòng. Bởi vì nếu như là lúc trước, hẳn Grenet sẽ chỉ buồn vài ngày rồi ngay lập tức sắm sửa xiêm y mà xuống phố. Thế nhưng đã là một tuần từ lần cuối hắn hứa sẽ đến, và Grenet vẫn giữ bộ dạng xinh đẹp chờ hắn nơi cửa nhà. Chuông vẫn im ắng, ánh đèn cuối đường cũng đã tắt khi trời sáng, chiếc Cadillac màu bạc vẫn không xuất hiện.
Ủ rũ và đau đớn, Grenet quyết định xuống phố tản bộ một chút. Cô cũng muốn mua thêm chút rượu vang vì nhà đã hết. Cô khoác vội chiếc áo choàng bằng vải dạ nặng trịch, đội lên đầu cái mũ vải màu nâu nhạt để che đi mái tóc bết bát và đôi mắt thâm quầng. Cô sải bước trên đường, tận hưởng cái lạnh thấu xương đang len lỏi trong từng mớ da thịt cằn cỗi. Ngọn gió heo may vồn vã chơi đùa với cô trên từng con đường cô đi. Grenet co ro, cố giữ lấy chút hơi ấm từ cái áo dạ nặng nề nhưng không đủ. Cái thứ gió đông với từng mũi như cây kim đâm qua lớp áo, thấm vào da thịt, cứa trên từng khúc xương, chạm đến trái tim đã đến hồi đóng băng.
Và rồi, cô vô tình trông thấy chiếc Cadillac màu bạc chễm chệ đậu ở bên kia đường. Grenet mừng rỡ, chiếc Cadillac ở đây nghĩa là hắn cũng ở đây. Chỉ cần đến đó sẽ gặp được hắn. Cô đã tưởng tượng trong đầu hàng trăm lý do để hắn không đến, cái nào cũng rất hợp lý, cái nào cũng đáng được cô tha thứ. Grenet cảm thấy hồi hộp vô cùng, tim cô đập liên hồi, tay cô bắt đầu run cầm cập. Cô nhấp nhấp nơi cửa miệng vài câu vì cô đang sợ mình sẽ quá vui mừng mà không nói nên lời.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, Grenet quyết định tiến tới nơi chiếc Cadillac sáng bóng đang hiên ngang đầu bên kia đường. Cô đi đến càng lúc càng gần, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của hắn khi trông thấy cô. Chỉ còn hai bước nữa là tới rồi. Từ xa, khuôn mặt điển trai góc cạnh của hắn dần hé lộ khi cánh cửa nhà hàng mở ra. Hắn không trông thấy cô cũng đang bước tới. Hắn trông rất vui vẻ và đang cười… với một phụ nữ tóc vàng hoe.
Grenet ngay lập tức khựng lại nơi chiếc Cadillac màu bạc. Hắn cũng đã trông thấy cô, nụ cười chợt tắt, chỉ còn lại sự lạnh lùng nơi ánh mắt đã từng nhìn cô say đắm. Hắn quay sang người phụ nữ kia, thì thầm điều gì đó với ả rồi đi đến chỗ Grenet, kéo cô vào một góc khác. Tôi đứng quá xa để nghe rõ họ nói những gì nhưng tôi thấy Grenet khóc. Bàn tay khẳng khiu cố níu lấy bờ vai mạnh mẽ của hắn nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ.
Hắn bỏ đi với người phụ nữ nọ trên chiếc Cadillac màu bạc. Chiếc Cadillac vút đi trong đêm, để lại sau lưng những làn khói trắng sắc như dao cạo đâm sâu vào tim Grenet. Cô liêu xiêu từng bước trở về căn hộ của mình. Cô lấy từ trong túi chai rượu vang ưa thích, mở nó và rót vào ly một ít. Hơi nước tỏa ra từ vòi nước nóng làm mờ tấm gương. Cô dùng tay vẽ nguệch ngoạc lên nó trong lúc chờ bồn tắm được xả đầy nước.
Với tay lấy ly rượu trên thành bồn rửa mặt, Grenet uể oải từ từ đặt chân vào bồn tắm. Nước nóng làm giãn nở từng lỗ chân lông trên người làm Grenet cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô ngâm mình một lúc lâu, uống vơi hết nửa chai rượu vang rồi đứng dậy, lau khô người ra khỏi phòng tắm phủ đầy hơi nước. Cô lẩn quẩn nơi tủ quần áo, xé toang lớp nhựa bọc hộp nội y ren đen cô vừa mua rồi mặc nó lên không chút ngại ngần. Thế nhưng bộ nội y ren này không thể làm cô trông quyến rũ hơn được. Nó chỉ khiến cô trông như một thằng nhóc gầy giơ xương đang cố thử mặc bộ đồ lót của chị nó. Tuy nhiên Grenet lại không lấy làm phiền lòng về vấn đề này.
Cô tròng vào người cái váy màu vàng nhạt với những chấm bi đen li ti điểm xuyết. Cô chải gọn mái tóc ngắn của mình, thoa chút son đỏ cho đôi môi nhợt nhạt, kẻ thêm chút viền mắt cho đôi mắt thêm phần sắc nét. Cô xỏ đôi giày cao gót đen, xách chiếc túi nhỏ rồi thủng thẳng đi ra khỏi nhà.
Cô đi bộ trên đôi cao gót lênh khênh. Cô đi mãi, đi mãi… rốt cuộc lại dừng chân trước nhà hắn. Ngôi nhà khang trang to lớn, toàn thân phủ một màu trắng lạnh lẽo. Đã nhiều lần cô đi ngang đây, dừng xe lại và mỉm cười nhìn vào nó. Cô thầm nghĩ, rồi có một ngày, cô sẽ là nữ chủ nhân của nó.
Đêm nay cô bước từng bước liêu xiêu đến cánh cổng nặng trịch. Grenet nắm chặt song sắt của cánh cổng, đôi mắt không ngừng nhìn vào cánh cửa trắng của ngôi nhà. Cô men theo một con đường nhỏ dẫn đến đằng sau vườn nơi có một cánh cửa sắt rỉ sét. Grenet đã chú ý đến cánh cửa già cỗi này trong một lần đến đây và cô đã đánh dấu nó lại để cho lần sau. Và lần sau thực sự cũng đã đến.
Grenet thử đẩy cánh cửa, nó liền bật mở ra. Cô mỉm cười rồi bước vào trong. Mùa đông, cây khô rụng lá, lớp lá vàng phủ đầy dưới chân cô tạo nên những tiếng lạo xạo mỗi khi cô dẫm lên chúng. Cô nhìn thấy một cây tùng nơi có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ của hắn. Cô ngước lên nhìn cửa sổ phòng hắn. Cửa sổ tối đen với tấm màn rung rinh trong gió.
Grenet quay sang nhìn sợi dây thừng mà tôi đã chuẩn bị cho cô. Cô lại mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười của cô ngây thơ và mộc mạc, không hề có chút toan tính. Cô tìm được một cái bệ đỡ là một tảng đá lớn vừa đủ tầm để giúp cô leo lên. Sợi dây thừng tôi làm vừa vặn với cái cần cổ nhỏ xinh của Grenet. Cô nhướn người một chút, hai bàn chân nhón lên lấy đà rồi vụt một cái, thân hình của cô Grenet đu đưa như quả lắc chuông đồng hồ.
“Are you, are you
Coming to the tree
Wear a neckplace of rope
Side by side with me
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met at midnight
In the hanging tree”
Coming to the tree
Wear a neckplace of rope
Side by side with me
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met at midnight
In the hanging tree”
Lần đó, tôi gặp Grenet khi cô từ trong nhà chạy vụt ra, nụ cười tươi tắn nở trên môi. Cô dừng lại nơi cây tùng, dựa vào nó thở lấy thở để. Mồ hôi cô nhễ nhại trên trán, lỗ mũi cô phập phồng liên tục nhưng đôi mắt cô vẫn ngời sáng và nụ cười vẫn tươi tắn. Cô nghỉ lấy hơi một lát rồi vô tình cô ngước lên nhìn tôi, và mỉm cười với đôi mắt hướng lên. Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy chiếc nhẫn trong tay tôi nay đã có chủ.
Topic date: xx/xx/201x
Truyện được re-up với sự cho phép của tác giả.
Truyện được re-up với sự cho phép của tác giả.