Fiction [One-shot] If i fall in love with you...

  • Thread starter Thread starter liran.tran
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 0
  • Lượt xem Lượt xem 4

liran.tran

Moderator
Thành viên BQT
28/04/2025
47
71
18
Đảo mèo
Thiên Bình
AD_4nXcS-LcSa783sTx2mNSwl9rYwgzvBHjvTs6Ij4KT-zsNbuXtkS1IzfblT3cf3Z925suerYVd_VBBOvzNhHSHwqIiGqsLMq681vWm9_zsJuXMzTd59ri-ouFdGoG7aXzen6MSJyvLqA

[Fanfiction] If I fall in love with you...
Author: Lana Pisces
Disclaimer: nhân vật thuộc về tác giả.
Category: Romance, fluff
Rating: K
Length: one-shot
Status: finished
Warning:
-Comment trên 15 từ
- Không spam, không war dưới mọi hình thức
- Truyện au viết tặng thằng bạn thân nhưng nó không có nick forum
- Gạch đá xin nhận vì truyện này là cảm xúc lên cao trào và viết ra trong vòng một tiếng.

**************************

Tối.

Hồ Tây ngập trong sắc vàng của ánh đèn đường. Những bảng điện neon hắt thứ ánh sáng kì ảo xuống mặt hồ tăm tối tạo nên một thứ màu sắc lung linh đến kì ảo. Từng cơn gió heo may khẽ thổi qua con đường ven hồ, mang theo cái ẩm còn sót lại của một mùa hạ đã đi qua. Chốc chốc, những chiếc lá hơi nhuốm màu vàng của cái nắng cuối mùa thu theo cơn gió chao liệng xuống mặt đường. Dòng người cứ thế qua lại tấp nập. Tiếng động cơ hòa cùng tiếng còi xe tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp đặc trưng của thành phố này.

Nó lê từng bước nặng nề trên con đường bê tông, ánh mắt giờ đã nhòe đi vì những giọt lệ. Vẫn bộ đồng phục từ chiều, nó không về nhà mà lại thả bộ trên con đường ven hồ. Mái tóc đen đôi chỗ đã bết lại do mồ hôi, nhưng vẫn mềm mượt khó tả. Những cơn gió thổi qua, mái tóc ấy lại bay bay trong gió. Thỉnh thoảng nó đứng lại, ngước mắt nhìn vào khoảng không xa xăm trước mặt. Hay đôi khi nó nhìn vào những cặp đôi hạnh phúc đang nói chuyện với nhau. Phải. Nó cũng từng hạnh phúc. Nhưng giờ tất cả đều là dĩ vãng. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt trắng hồng ấy… Nó gục xuống, hai tay vòng qua đầu gối, đôi vai run lên liên hồi.

Tôi đã đi theo nó từ lâu, từ lúc nó bỏ chạy khi nhìn thấy cái cảnh mà nó không nên thấy. Tôi cảm thấy mình thật bất lực khi không thể làm gì để giúp nó. Tôi thấy mình thật vô dụng. Tôi cứ đứng đó, nhìn nó thật lâu, như thể không muốn để mất bất cứ hình ảnh nào của nó vậy. Và tôi nhận ra rằng, nó không có vui như bề ngoài tôi nhìn thấy. Dù thế nào, nó vẫn mỉm cười, mỉm cười hạnh phúc hoặc chua xót. Nó giấu nhẹm đi tất cả các cảm xúc của nó, chỉ cho người ngoài thấy nó là một con người lạc quan và yêu đời. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu, không phải bất cứ ai cười cũng vui vẻ hạnh phúc, người càng cười càng có nhiều tâm trạng mà không phải ai cũng biết…

**************************

Tôi gặp nó vào một buổi chiều mùa thu khi đi nhận lớp Mười. Thú thực khi mới vào lớp, nó là ai tôi cũng chẳng quan tâm. Điều mà tôi nhớ được lúc đó chỉ là nó là Bí thư lớp tôi.

Tôi ngồi cùng tổ với nó. Đứa bàn đầu, đứa bàn cuối nên việc nói chuyện với nó lại càng là con số không. Nhưng vào một ngày đẹp trời khác, nó cùng con bé tổ trưởng thấp thấp đáng yêu đi làm quen với cả tổ, tôi mới biết tên nó. Cái tên của nó cũng chỉ đơn giản như bao cái tên khác thôi, trừ việc cả đệm lẫn tên trùng với nữ diễn viên xinh đẹp mà tôi thích. Và cũng từ đó, tôi năng nói chuyện với nó hơn.

Nó thấp hơn tôi nửa cái đầu, trông cũng chẳng thấp lắm đâu như tôi vẫn kiêu hãnh hơn. Còn nó, thi thoảng vẫn hỏi tôi những câu mà đến tôi cũng chịu vì độ xoắn não của nó.

- Mày ăn gì mà cao thế?

- Mày cắt chân bớt đi cho bằng tao.

Mỗi lần như thế, tôi cười to thành tiếng, xoa xoa đầu nó rồi chạy biến. Tôi biết nếu tôi ở lại, chỉ vài giây sau thôi, tôi sẽ lĩnh ngay cú đấm vào bụng không thương tiếc. Nhìn nó gầy lắm, gầy đến nỗi mà tôi nghĩ ra nó chỉ bằng nửa tôi thôi nhưng cú đấm của nó chẳng hề nhẹ như tôi tưởng tượng, nó làm tôi phải ôm bụng mất vài giây rồi lại tiếp tục trêu nó. Nó hiền lắm, tôi thấy thế. Bình thường nó chẳng bao giờ gây sự, hoặc đứa khác gây sự với nó, nó cũng tảng lờ đi. Thi thoảng, tôi và một thằng bạn khác hùa lại bắt nạt nó. Nhưng, thực sự mà nói, nó tức lên thì đáng sợ vô cùng. Nó chẳng làm gì chúng tôi cả, chỉ đứng đó trừng mắt. Nhưng cái trừng mắt đó cũng khiến tôi thấy lạnh sống lưng. Đôi mắt nó rất đẹp, nhưng cũng rất đáng sợ.

Đợt đó tôi thích một con bé trong lớp. Ngạc nhiên thay, con bé đó lại là bạn của nó. Nó quay qua giúp tôi. Tôi phải công nhận tôi không đẹp trai, không hoàn hảo. Và lần đó, sau khi tỏ tình, tôi đã bị con bé phũ phàng từ chối. Nó ở bên cạnh an ủi tôi.

Chẳng biết từ bao giờ, nó với tôi thành bạn thân, bạn thân theo đúng nghĩa của nó. Và không biết từ bao giờ, tôi dõi theo từng bước chân của nó. Mỗi lần tôi chia tay hay bị đá, nó đều ở bên tôi, hoặc là an ủi, hoặc là chửi thật thậm tệ. Nhưng tôi biết một điều, nó chưa bao giờ ghét tôi như những đứa trong lớp, hay nói đúng hơn nó rất thương tôi. Có thể nói, nó lại một trong những động lực giúp tôi cố bám trụ trong cái lớp chọn này.

Có lần tôi bảo nó muốn chết. Nó không nói nhiều, chỉ nhắn cho tôi một cái tin vô cùng thâm thúy và đậm chất bạo lực. Tôi chỉ cười, nhắm mắt vào và để giọt lệ âm thầm chảy xuống gò má. Tôi khóc, một đứa con trai đã khóc sau khi đọc những dòng tin nhắn đấy. Tin nhắn chứa đựng một đống sự quan tâm của con bạn thông qua những câu nói vô cùng nặng nề nhưng lại giúp tôi thức tỉnh lại. Tôi nhận ra rằng ngoài ba mẹ và họ hàng ra, nó là đứa bạn thân là con gái đầu tiên đã giúp tôi ngộ ra nhiều điều.

Nó có một con bạn thân học cùng lớp được 12 năm tính cả mẫu giáo, nhưng nó lại buồn. Thỉnh thoảng, tôi thấy nó hay chống tay lên cằm, mắt nhìn ra ngoài sân trường hay một nơi xa xăm nào đó, nghĩ về tình bạn của hai người. Nó nói với tôi nhiều điều, chia sẻ với tôi nhiều về cuộc sống và tình bạn của nó. Nó luôn cười, nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong. Nó bảo tôi là nó hay ôm gối rúc vào một góc trong phòng rồi lặng lẽ khóc.

- Tao cấm mày khóc đấy. Đừng hành hạ mình như thế. Muốn thì tao cho mày đánh tao, đến khi nào mày không thấy buồn thì thôi. – Tôi đã từng nói với nó như thế.

- Mày yên tâm, tao sẽ ở bên cạnh mày. – Tôi cũng đã hứa với nó như thế.

************************

Nó vẫn ngồi im trong tư thế đấy, không động đậy, không nhúc nhích, chỉ đơn giản là ngước đôi mắt vô hồn nhìn xuống mặt hồ. Tôi cũng không dám lại gần nó, chỉ cảm thấy đau ở trong tim. Tôi cũng không hiểu tại sao, hình ảnh nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Từng ánh mắt, từng nụ cười, hay đơn giản là mỗi lúc nó tức, đều được tôi in vào trong trái tim. Tôi biết tôi không phải là một thằng con trai tốt. Tôi cũng đã từng hỏi nó một câu, một câu chứa đựng tình cảm bao lâu nay của tôi với nó.

- If one day I fall in love with you….

************************

Sáng chủ nhật.

Tôi dẫn nó đến cánh đồng hoa oải hương tím ở ngoại ô, Nó vui lắm, chạy quanh cánh đồng, trên môi nở nụ cười thật tươi. Tôi có cảm giác nó không còn là con bé lụy tình như tối hôm trước. Gió đưa mùi oải hương lan tỏa trong không gian. Những ánh nắng yếu ớt khẽ chiếu sáng xuống cánh đồng.

Tôi quay sang nhìn nó, thật chăm chú, như thể sợ một phút lơ là, nó sẽ biến mất.

- Mày từng hỏi tao, If you fall in love with me, đúng không?

Tôi không nói gì. Tôi sợ cái khoảnh khắc đấy – khoảnh khắc mà nó đưa ra câu trả lời của riêng mình.

- Nếu tao nói tao nhận lời thì sao?

Tôi quay sang nhìn nó. Vẫn nụ cười đấy, vẫn ánh mắt đấy. Nhưng nó đã thay đổi. Không phải con người nó, mà mối tình đơn phương năm năm của nó.

Tôi không trả lời nó, chỉ đưa bàn tay sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, trên môi nở nụ cười tươi…

Topic date: 04/08/2014
Truyện được re-up với sự cho phép của tác giả