Mọi chi tiết trong truyện đều là không có thật. Tất cả các sự trùng hợp về thời gian, không gian, tên nhân vật đều chỉ là sự ngẫu nhiên.
Câu chuyện được viết với mục đích cá nhân, trong quá trình đọc nếu nhận thấy có gì sai sót hay muốn góp ý để giúp tác phẩm trở lên tốt hơn, đừng ngần ngại liên hệ với tác giả nhé.
.
Suốt hàng ngàn năm nay, việc trừng phạt cho tội ác con người gây ra đều do Địa Ngục chịu trách nhiệm. Diêm Vương từ lâu chỉ nhận các đại tội liên quan đến chuẩn mực đạo đức con người; tuy nhiên, nhân loại thấy vậy nên ngày càng được nước mà lấn tới, mỗi ngày ở hạ giới xảy ra biết bao nhiêu chuyện người này ức hiếp người kia, lại xuất phát từ những điều nhỏ nhặt nhất, và họ nào biết dựa vào đâu để có thể lên tiếng. Ngỡ rằng sẽ không có vị thần linh hay luật pháp nào có một văn bản cụ thể ghi lại tội trạng của mình đã mắc phải để mà trừng phạt, song, dù đã trải qua trăm ngàn kiếp, nghiệp một khi đã tạo thì không thể mất được.
Khi số phận đã định, ắt sẽ có báo ứng. Dù gieo hạt giống nhỏ cỡ nào, đều cũng sẽ nhận được quả tương xứng mà thôi.
.
Giới thiệu nhân vật
KIM TRỢ
Tuổi 26
Tính cách: Bộc trực, thích phiêu lưu khám phá, đôi lúc đa sầu đa cảm
Chức vụ: Trưởng Ban Xử Án Dân Sự tại Thiên Đình
VĂN ĐỀ TRÂN
Tuổi 16
Tính cách: Kiêu căng, hay nói lời mỉa mai, châm chọc, thường muốn mọi người theo ý mình
Chức vụ Phò tá Ban Xử Án Dân Sự tại Thiên Đình
NÔ HOẠ THANH
Tuổi 16
Tính cách: Rụt rè, hậu đậu, thích làm việc trong âm thầm, ngại giao tiếp
Chức vụ Phò tá Ban Xử Án Dân Sự tại Thiên Đình
PHÁCH LINH
Tuổi Không xác định
Tính cách: Điêu ngoa, thù dai, đầu têu những trò phá phách gây hại tới con người
Vai trò: Kẻ thù của Kim Trợ
NGẠ QUỶ
Tuổi Không xác định
Tính cách: Ù lì, chậm chạp, chỉ biết tuân lời kẻ khác
Vai trò: Kẻ thù của Kim Trợ . Mục lục
Con người thường có quan niệm rằng "Chỉ khi làm điều thất đức lắm mới gặp phải báo ứng, mới bị trừng phạt ở dưới âm ti, mới chịu cảnh trả nghiệp ở kiếp sau", mà không hề hay biết rằng những điều tội lỗi vặt vãnh họ phạm phải thường ngày cũng có thể quy ra tội trạng. Ở bối cảnh hiện đại, khi m Phủ quá bận rộn với những tội danh tày trời, loài người càng thêm nhởn nhơ với ý niệm sẽ chẳng có bề trên hay vị đấng nào trừng phạt mình được. Nay, để răn đe nhân giới, Phòng Ban Xử Án Dân Sự được thành lập. Họ có trách nhiệm xử phạt những tiểu nhân làm chuyện tầm phào, vì suy cho cùng, dù lớn hay nhỏ, tội vẫn là tội. .
Mở đầu
Thiên Giới, năm 2022
.
Ngọc Hoàng ngồi đọc các bản cáo trạng mà ngán ngẩm. Gần đây dưới hạ giới loạn lạc, xã hội rối ren, đạo đức suy đồi, con người ngày càng làm ra những chuyện man rợ, tội xử không hết. Chợt, không gian tĩnh mịch của cõi hồng trần bỗng trở nên nhộn nhịp, người nghe tiếng bước chân như chạy vội của ai đó đang tiến lại gần mình liền đưa mắt lên nhìn, ô kìa, chẳng phải đó là Kim Tá, trợ lý của Thái Bạch Kim Tinh, sứ giả của triều đình đó hay sao?
Chẳng là mấy tháng trước, Ngọc Hoàng nhờ Thái Bạch Kim Tinh đóng giả thường dân xuống hạ giới vi hành xem đời sống người dân như thế nào. Chẳng hay tuổi tác đã cao, tuổi già sức yếu, Thái Bạch liền phái Kim Trợ, một nô bộc trung thành cuả mình đi thay. Nhìn Kim Trợ nay thở dốc không nói nên lời, hẳn là y đã có một cuộc hành trình đầy vất vả rồi đây. Ngọc Hoàng phẩy tay, ý chỉ y ra ghế ngồi đợi trước, sau đó bản thân đứng dậy, vươn vai một phát thôi mà các khớp xương liền kêu rắc rắc hệt như những chiếc bánh quy vỡ vụn vậy. Trước chuyến đi trông y khỏe mạnh vạm vỡ, hừng hực ý chí, nay trông chẳng khác gì đã chuyển sinh thêm được vài trăm kiếp người.
-Sao nào, chuyến đi lần này của nhà ngươi có thu hoạch gì? Mau mau trình bày để ta còn đi làm việc khác nữa.
Kim Trợ húp vội chén trà, ngồi thở một hơi dài mới có sức tiếp lời Ngọc Hoàng.
-Khởi bẩm Ngọc Hoàng, đời sống người dân tuy nhìn chung đã có nhiều khởi sắc, xã hội ngày càng hiện đại và phát triển, thế nhưng đâu đó vẫn còn những bất công, thiếu thốn, và đặc biệt là, đạo đức con người đang ngày càng suy thoái. Thần đây, trong quá trình đi vi hành, gặp phải chuyện xui rủi mà cay đến giờ vẫn không thể nào quên được Ngọc Hoàng ạ.
Ngọc Hoàng nhìn đống sớ chất cao như núi trên bàn, gật đầu với Kim Trợ ra vẻ đồng tình.
-Nào, có chuyện gì khiến nhà ngươi bực mình đến vậy?
-Thưa Ngọc Hoàng, chẳng là, có một hôm mưa to, thần có việc phải ra ngoài. Sau đó, thần chạy xe về nhà thì phát hiện ra chiếc mũ bảo hiểm mình treo ở gương xe, cả hai cái, đã không cánh mà bay. Lần trước thần bị chúng nó cắt dây nón một lần nên đã cột kĩ vào gương, ai ngờ đâu chúng nó túng thiếu quá nên lấy hết cả hai thứ của thần luôn. Thần bất đắc dĩ đành phải đội đầu trần chạy xe về, nhưng vẫn không qua được mắt của các anh công an dưới hạ giới. Dĩ nhiên, luật pháp thì phải tuân theo, làm sai thì phải chịu phạt, thần bị mang xe đi mất. Ở dưới đó thần được dân chúng chỉ cho xài cái ứng dụng đặt xe công nghệ gì đó, mình thao tác trên điện thoại mấy bước là sẽ có người tới rước mình đi, chỉ là ngặt nỗi hôm ấy mưa to quá chẳng ai nhận cuốc xe của thần cả. Thế là thần đứng trú mưa tận hai giờ mới tìm được cách mò về nhà. Ôi giời ạ, nhớ lại thôi đã thấy nóng hết cả ruột gan, Ngọc Hoàng nghĩ xem, thần nên xử tội kẻ lấy nón của thần như thế nào đây ạ?
Ngọc Hoàng day day cái trán, trưng ra bộ mặt không biết nên vui hay buồn sau khi nghe Kim Trợ trình bày.
-Ngươi nhìn ra đằng kia xem, ta còn bận trăm công nghìn việc, đống cáo trạng phân xử thiện ác đằng kia của dưới Địa phủ gửi lên chờ phê chuẩn mà đọc mãi vẫn chưa xong. Từ trước tới nay, Thiên Đình ta có bao giờ giải quyết những chuyện cỏn con như cái mũ bị mất của ngươi đâu? Thôi, ngươi còn gì để báo cáo không, không thì ta cho ngươi lui.
-Nhưng thưa Ngọc Hoàng, chuyện nào có dừng lại ở đó. Dạo trước, thần còn bị đánh cắp xe máy ngay trước cổng nhà. Trong xe có biết bao nhiêu tài liệu quan trọng và sổ sách ghi chép. Quả thật, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thần chỉ vừa loay hoay mở khóa cổng thôi đấy ạ! Rồi còn biết bao nhiêu chuyện khiến thần phải khốn đốn vô cùng. Ngọc Hoàng anh minh, người thương dân như con, vậy còn chúng thần thì sao ạ? Chúng thần biết tìm công bằng ở đâu đây ạ? Cho dù tài sản có không đáng là bao, thì cũng làm chuyện bất nhân, xứng đáng bị trừng phạt? Ngọc Hoàng à...
.
Tiếng của Kim Trợ vẫn cứ léo nhéo bên tai không ngừng. Ngọc Hoàng suy nghĩ một hồi, luận theo lời Kim Trợ quả nhiên vẫn có những điều không thể bỏ qua được. Hàng nghìn năm qua, biết bao tội trạng được suy xét, nào đâu có những chuyện vặt vãnh thế này? Con người đã được ưu ái chỉ xét tội nặng như vậy, càng ngày lại dám làm càng. Có lẽ, đã đến lúc suy nghĩ về biện pháp thích đáp mới được.
-Này Kim Trợ, ngươi nghĩ sao về việc thành lập một Phòng Ban Xử Án Dân Sự? Ta đồng ý với ngươi rằng, tội nào thì cũng đáng bị xử phạt. Dù lớn hay nhỏ, nhân nào quả nấy, để không ai có thể xem thường luật lệ được. Tuy nhiên những kẻ mang tội nặng đã có Diêm Vương lo rồi, còn những trường hợp như ngươi vừa tâu, sẽ do phòng ban này phụ trách. Ngươi nghĩ sao?
-Dạ?
-Phòng ban này ta sẽ cho ngươi phụ trách, việc phân xử tội trạng thế nào sẽ do ngươi quyết định, thế nhưng luật pháp và nội quy ban hành nhớ phải đưa cho ta xem và phê duyệt trước. Ta sẽ cử thêm người bên Hạ viện sang để phụ giúp ngươi, ngoài ra cần thêm cái gì thì có thể báo với ta. Mong rằng ngươi sẽ phân xử liêm minh, chính trực, làm sao cho thoả đáng và phù hợp, ta sẽ cho người thường xuyên kiểm tra công việc của ngươi để đảm bảo không có tắc trách, ngươi nghĩ, mình có làm được không?
Giọng Kim Trợ hân hoan, liên tục dập đầu cảm tạ Ngọc Hoàng, thậm chí y còn nhảy cẫng lên ôm chặt người, muốn hôn người mấy cái nhưng nhanh chóng bị gạt ra.
-Đa tạ ơn đức của người, thần sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ ạ.
Kim Trợ đang cho người sửa sang lại phòng làm việc mới của mình. Kể từ hôm người đi, Thái Bạch Kim Tinh vì giận dỗi Ngọc Hoàng tự ý lấy người của ông mà không hề báo trước, buồn chán đến mức cơm dọn ra cũng không đụng đũa đến, cũng không thèm tiếp chuyện với bất kì ai. Kim Trợ phải đến vấn an suốt bảy ngày bảy đêm người mới chịu nguôi, nhưng Thái Bạch yêu cầu Kim Trợ nhớ phải thường xuyên ghé thăm lão già này. Trước khi đi, Thái Bạch đã đánh tiếng cho người đi xuống Hạ Viện tìm kiếm một số nhân tài ở dưới đó lên làm trợ lý cho Kim Trợ, xem như là một ân huệ dành tặng cho bậc tôi tớ trung thành nhất đã hầu hạ người trong suốt trăm năm qua. Nhìn Kim Trợ đi xa, Thái Bạch đứng sau cửa lén lấy vạt áo chấm vài giọt nước mắt đang chảy trên đôi mắt đã hằn những vết chân chim, trông ông như một người cha đang dõi theo bước chân của người con đi làm xa vậy. Mong sao người con ấy làm việc chăm chỉ, sớm gặt hái công trạng để ông cũng được tự hào, có chút tiếng thơm lây.
.
Kim Trợ đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Biết bao nhiêu lần hắn muốn chứng tỏ năng lực của mình, nhưng họ chỉ nhìn nhận hắn như một kẻ may mắn có người cha đỡ đầu lo hết mọi việc, Kim Trợ cảm thấy không can tâm.
Bỗng dưng, Kim Trợ nghe tiếng gõ cửa, liền vội chạy ra xem. Trước mặt ông là hai người quần áo chỉnh tề, tay ôm sổ sách cùng chiếc cặp nhỏ đựng một số vật dụng cá nhân. Hắn đoán họ là những học viên được cử từ Hạ viện lên để làm trợ lý phụ giúp cho công việc của mình. Mời họ ra ghế ngồi, sau đó liền tiếp họ hai tách trà ấm, bèn hỏi:
-Hẳn hai người đi đường xa đã thấm mệt. Cả hai hãy lần lượt cho ta biết quý danh để tiện bề xưng hô nào?
-Bẩm, thần tên Văn Đề Trân, còn đây là Nô Hoạ Thanh. Trân trong ngọc, Thanh trong thanh khiết. Cả hai chúng thần đều là những học viên xuất sắc trong khoá học về Nhân giới của Hạ viện.
Kim Trợ ngẫm nghĩ về tên của hai vị cô nương trước mặt. Một người toát lên dáng vẻ tự tin cao ngạo, người còn lại ánh nhìn tĩnh lặng như nước. Tính tình thanh thuần nhưng khí phách thể hiện họ là những người trẻ nhiệt huyết, có lý tưởng, quả là những viên ngọc hiếm có khó tìm. Kim Trợ cũng hơi chạnh lòng. Hắn là vốn trẻ mồ côi được Thái Bạch Kim Tinh nhận nuôi, không có danh xưng cụ thể, ngày ngày đi theo người phụ giúp những việc nhỏ lẻ, vốn ai ai ở Thiên Giới đều thấy hai người đi cùng nhau như hình với bóng, nên được mọi người gọi chung là trợ lý của Thái Bạch đại thần. Trước đây việc gì Kim Trợ làm mọi người cũng nghĩ là do có sự hậu thuẫn từ Thái Bạch đại nhân nên ắt hẳn mọi sự đều đến với Kim Trợ quá đỗi dễ dàng, họ đâu có biết rằng Kim Trợ từ bé đã tự tay làm nên tất cả mọi thứ. Ấy vậy mọi công danh đều bị quy chụp thành "kẻ may mắn". Vậy nên nhân cơ hội này, Kim Trợ sẽ làm hết sức mình để có được sự công nhận của mọi người.
.
Kim Trợ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, quay sang hai người thiếu nữ đối diện:
-Hãy gọi tôi là Kim Trợ. Từ nay cả ba chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau, xin hãy cùng cố gắng nhé! Trước hết, để tôi kể hai người nghe về chuyến hành trình vừa rồi của mình.
Kim Trợ sau khi tường thuật về những chuyện mình đã trải qua khi đi vi hành cũng như về lý do thành lập phòng ban, dẫu trải qua bao chuyện oái ăm nhưng khi nghĩ lại, trớ trêu thay lại thấy chúng như những câu chuyện hài. Anh vừa kể, miệng nhoẻn cười. Nhưng hai vị cô nương kia lại không cười. Văn Đề Trân thậm chí còn cho hắn một cái nhìn mỉa mai.
-Chỉ như vậy thôi mà ông lại cho lập hẳn một phòng ban xét xử tội trạng dân sự sao? Ông có... hơi bị thù dai không vậy?
Kim Trợ nghe vậy chỉ cười. Văn Đề Trân còn trẻ tuổi, chưa xuống Nhân giới bao giờ nên không thể chấp nhặt cô nàng làm gì. Loài người thật ra phức tạp hơn thế nhiều. Không thể trông mong họ sẽ thay đổi nếu như chỉ dùng những lời lẽ khuyên răn thông thường, mà phải có biện pháp và hình phạt bằng văn bản thì xã hội mới không bị rối ren, đạo đức không bị suy đồi.
Kim Trợ sau khi giãi bày câu chuyện sau chuyến vi hành vừa qua xong thấy Văn Đề Trân liên tục há hốc mồm, còn Nô Hoạ Thanh lại càng không nói tiếng nào, chỉ gật gật đầu thay cho lời đồng ý. Trông cô có vẻ như hiểu rõ những chuyện này hơn Văn Đề Trân nhiều.
-Tôi hiểu rằng chắc cô cũng bất ngờ lắm đúng không? Những gì mà chúng ta biết khắc hẳn với những gì mà chúng ta trải nghiệm, nhưng không sao, mỗi ngày tôi sẽ chia sẻ những gì tôi đã trải qua với loài người để các cô có thể lấy nó làm kinh nghiệm sau này. Thôi thì, tôi nghĩ cũng không cần trình bày thêm gì nữa. Hai cô nương đường xa lên đây chắc cũng thấm mệt rồi, giờ tôi dẫn cả hai cùng đi tham quan nơi làm việc của chúng ta rồi đưa cả hai về phòng nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta sẽ nói rõ hơn về công việc cần làm.
Cả ba người cùng đứng dậy, sau đó tiến vào bên trong phòng làm việc vẫn còn đang được quét dọn. Ở phía xa, có hai kẻ đã thầm nghe trộm được cuộc trò chuyện của nhóm Kim Trợ, chúng nhanh chóng ẩn vào làn mây và sau đó biến mất.
Phách Linh và Ngạ Quỷ chạy thật nhanh xuống dưới địa phủ. Chuyện Kim Trợ được cho làm Trưởng ban phòng xử án dân sự phải nhanh chóng tâu cho chủ nhân của bọn chúng biết được. Hai con quỷ mắt chột lưng còng tìm cách len lỏi sau những đám mây để tránh ánh nhìn của thiên giới trông thật buồn cười làm sao.
Xuống đến âm giới, chúng nó hớt hả tới nỗi Ngạ Quỷ chân trước móc vào chân sau, té đập người xuống đè theo cả Phách Linh, làm đầu con tiểu tinh linh u lên nguyên một cục. Sau khi bị Phách Linh chửi cho một trận xong cả hai mới từ từ đứng dậy và đi tiếp. Chúng nó hoà mình vào sự đông đúc của những linh hồn đang lễnh thễnh bước đi dưới sự chỉ dẫn của Hắc Bạch vô thường để tiến vào Phủ âm ti, rồi lại thoắt một cái đã đến vùng đất hoang nơi mà cả người chết cũng không hề đặt chân tới. Sau khi băng qua một cánh rừng âm u, tĩnh mịch chỉ có sự trơ trụi của những cành cây không có lá, và sự sống duy nhất dường như là tiếng quạ đang kêu trên đầu, chúng nó chui vào một chiếc hang đã được che giấu kĩ lưỡng sau những lớp đá dày. Càng vào trong không gian lại càng trở nên tĩnh lặng hơn nữa, chỉ còn tiếng bước chân va vào những viên sỏi kêu tí tách cùng tiếng thở ò è vì đuối sức của tên Ngạ Quỷ.
Đi mãi mới thấy một nguồn sáng le lói màu xanh của đốm lửa ma trơi đang thắp sáng cái hang động này. Ngạ Quỷ lấy tay lau chùi hàng mồ hôi đang tuôn ra liên tục trên đầu, cái thân thể nặng nề này càng lúc càng không chịu nổi việc đi hàng chục cây số nữa rồi. Còn tên Phách Linh đã nhanh nhẹn chạy về phía trước, hắn tiến gần đến người đang ngồi trên chiếc ghế được đục đẽo một cách thô sơ bằng đá, tay cầm chén trà thưởng thức vị thơm của nó mang lại.
-Thưa chủ nhân, chúng thần đã về ạ. Lần này có một tin chấn động, thần phải chạy về đây ngay lập tức để báo với người ạ.
Đôi mắt của vị chủ nhân kia vẫn khép hờ, hắn thổi nhẹ cho hơi nóng của trà bay đi, sau đó húp một ngụm dài. Non nửa chiếc tách đã vơi đi, hắn mới lệnh cho Phách Linh nói tiếp:
-Ta cho các ngươi ăn chơi nhảy múa bên ngoài đã lâu, hy vọng các người biết là ta chỉ muốn nghe những tin tốt rồi đấy.
-Dạ thưa ngài, thật ra không hẳn là tin tốt ạ. Chẳng qua là...Kim Trợ-kẻ thù của ngài, vừa được Ngọc Hoàng và Thái Bạch Kim Tinh... giao cho làm Trưởng ban của Phòng...phòng gì ấy nhỉ?
-CÁI GÌ?
Tên chủ nhân kia hét lớn, sau đó đứng bật dậy. Tiếng hét của hắn vang dội cả một cái hang dài, làm cho những viên đá trên cao cũng run sợ mà vô thức lắc lư. Phách Linh cũng vì tiếng hét mà giật cả mình, dù hắn không có tim để mà rớt. Chỉ có tên Ngạ Quỷ giờ mới chậm chạp lết vô đến bên trong, dù chả hiểu mô tê gì nhưng nghe tiếng chủ nhân như vậy hắn cũng sợ lắm, chỉ biết đứng cúi gằm mặt nuốt nước bọt, như thể hắn đang là kẻ phạm tội chờ được ân xá vậy.
Vài giây nữa lại trôi qua, nhưng tuyệt nhiên không có thêm một phản ứng nào đến từ phía chủ nhân. Ngạ Quỷ thấy đứng lâu quá cũng mỏi chân, hắn liền cúi đầu lên xem thử, chỉ thấy chủ nhân đưa mắt nhìn xa xăm mà không nói gì. Phách Linh lại càng không hó hé một tiếng nào. Ôi trời ạ, không lẽ...
-Chủ nhân ơi, người...chết rồi ạ?
Câu hỏi ngu ngơ của Ngạ Quỷ thành công kéo chủ nhân về lại thực tại, kèm thêm quà khuyến mãi là nguyên cái chén trà uống dở bay vào đầu. Phách Linh chỉ biết đứng nhìn tên mập kia vừa ôm đầu vừa khóc thút thít mà lắc đầu, đúng là cho ăn no xong rồi lại báo đời đây mà.
- Đừng có mà tỏ ra tội nghiệp, mày là cái tội chưa xử thì có. Cái thứ âm binh chúng bây chắc cũng chỉ mong chủ nhân hẻo sớm để thừa hưởng gia tài hay gì? Ta nhớ cũng cho các ngươi ăn uống đầy đủ, tự do đi lại tam giới chứ đâu sống khổ sở lay lắt như đám ma đói vất vưởng ngoài kia đâu mà mở miệng chỉ biết nói mấy lời ngu dốt.
Phách Linh lắc lắc đầu, cái hang đá chủ nhân đang ở này thì ai mà thèm trời.
Kim Trợ vốn là một người quen cũ, à không, kẻ thù truyền kiếp của chủ nhân mới phải. Cả hai đã từng là bạn của nhau thuở hàn vi, nhưng giờ chuyện đó đã không còn nữa rồi.
-Thưa chủ nhân, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?
-Theo dõi chúng nó xem chúng nó định làm trò gì, sau đó tất nhiên là phá hết cho ta. Phải tìm mọi cách khiến cho chúng nó không thể hoàn thành được nhiệm vụ, để cho lão già Thái Bạch Kim Tinh kia phải sáng mắt ra rằng ngày xưa lão đã sai lầm thế nào khi dám đuổi ta khỏi thiên giới.
Dứt lời xong hắn liền cười một tràng thật dài, nhưng tiếng cười đó không mang theo sự thoả mãn mà dường như nó hoà quyện thêm dư vị của sự uất hận và ghen tức. Dường như không có hắn, Kim Trợ lại càng thêm toả sáng; dường như không có hắn, chốn thiên cung vẫn không có chuyện bất trắc gì xảy ra; chẳng lẽ, đám người đó không cần đến hắn sao? À mà đúng rồi, họ còn thẳng tay đuổi hắn đi cơ mà. Dù đúng là lần đó hắn có làm sai thật khi đã ăn trộm bài thi cuối cùng của Hạ viện để sửa điểm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện họ luôn cho Kim Trợ điểm cao hơn hắn làm sao lại có thể chấp nhận được cơ chứ? Mấy lão đó đúng là già cả quá rồi, đôi mắt kém tinh anh nên mới không nhìn ra được năng lực hắn tài giỏi hơn thằng Kim Trợ kia nhiều.
-Sao còn đứng đó nữa, còn chưa chịu đi đi?
-Dạ vâng, thưa chủ nhân, chúng thần lui ngay đây ạ.
Phách Linh và Ngạ Quỷ không muốn chọc giận thêm chủ nhân, liền vội vàng rời đi. Cái hang lại quay về sự tĩnh lặng như ban đầu của nó, nhưng trong lòng của vị chủ nhân kia vẫn đang cuộn trào những cơn sóng dữ vẫn chưa có dấu hiệu dịu lại.
.
Kim Trợ quay ra nhìn cửa sổ rồi ngó xung quanh, rõ ràng hắn thấy có bóng hai tên lạ mặt vừa thoắt ẩn thoắt hiện ở đâu đây mà, nhưng bây giờ lại đâu mất rồi. Thôi kệ, chắc là dạo này thức khuya nhiều nên mắt quáng gà mất rồi, tiếp tục quay lại với công việc vậy. Bên trong phòng ban, giấy tờ ghi chép vội cùng những bản vẽ nháp bày ngổn ngang chắn hết cả lối đi, đó là kết quả thu được từ chuyến đi thực tế ngắn ngày mà Kim Trợ đã đưa Văn Đề Trân và Nô Hoạ Thanh xuống Nhân giới để hiểu rõ hơn về cuộc sống của loài người. Văn Đề Trân sau khi xuống tận mắt nhìn thấy những gì khác xa so với lý thuyết cô học về con người đã sang chấn tới mức về liền nằm bất động trên giường cả ngày trời. Dường như cô đã đề cao và "thân thánh hoá" họ quá nhiều trong khi có những thứ họ làm lại hết sức tiểu nhân, ví dụ như khi cô đứng xếp hàng thì có những kẻ tìm cách để chen lấn, sau đó đang đi đường còn bị bọn họ khạc nhổ linh tinh bắn cả vào chân cô. Vậy hoá ra đây là điều mà Kim Trợ đã từng nói nhưng cô lại không tin, ngoài ra Nô Hoạ Thanh còn tiết lộ có nhiều lần cô đã từng lén xuống Nhân giới chơi nên không lạ gì với khung cảnh dưới đó cả, hoá ra là chỉ có Văn Đề Trân vẫn còn ngây thơ nhìn đời qua lăng kính màu hồng thôi.
Cùng với Văn Đề Trân, Kim Trợ đã ngồi liệt kê ra được những việc làm mà hắn cho là con người dễ dính vào nhất trong đời sống hàng ngày. Nhiệm vụ của ba người là ngoài việc nêu ra tội trạng thì phải đưa cho họ những hình phạt phù hợp, và phải viết làm sao để dễ dàng tiếp cận với nhiều người, câu văn không mang những từ ngữ nặng nề nhưng vẫn đủ sức răn đe. Với biệt tài chửi hay như hát, trong thoáng chốc Văn Đề Trân đã phổ hẳn gần chục bài thơ với đủ các thể loại như chuyện loài người đối nhân xử thế, hay văn hoá ứng xử ngoài đường, trong gia đình,...Nô Hoạ Thanh ngồi ở một góc múa bút vẽ thỉnh thoảng nói một hai câu hưởng ứng hoặc đóng góp ý tưởng càng làm Trân cao hứng hơn nữa, quả nhiên tuy hai người họ có tính cách trái ngược nhau nhưng khi làm việc lại vô cùng ăn ý, mỗi người đều có sự bổ sung qua lại phù hợp nên vô cùng hiểu nhau. Kim Trợ chợt thoáng nghĩ về người ấy, năm xưa hắn cũng đã từng có một người bạn như vậy, cả hai vốn đã có thể đi xa hơn cùng nhau, ấy vậy mà chỉ một phút giây bốc đồng và sự ích kỷ, hắn ta vì muốn cao điểm hơn Kim Trợ trong kì thi cuối cùng mà đã lén vào trong phòng khảo thí lúc nửa đêm mà sửa điểm, chẳng may bị phát hiện và đã bị đuổi khỏi Thiên giới. Kim Trợ cảm thấy tiếc cho năng lực của hắn nhưng cũng chỉ đành thuận theo quyết định của Thái Bạch Kim Tinh, ông cho rằng người có tài nhưng lại không có đức như vậy sớm muộn gì cũng gây hoạ cho nhân gian, mong rằng hắn đã sớm hối cải và tìm cho mình một con đường mới.
-Kim Trợ đại nhân, ông xem thử các bức hoạ này trông ổn chưa ạ?
Ban nãy Kim Trợ giao cho Nô Hoạ Thanh phác hoạ một số tranh minh hoạ cho các tội trạng được liệt kê ra, và có vẻ cô nàng đã hoàn thành nó khá nhanh chóng. Kim Trợ ngắm nghía một hồi, không biết phải nói gì hơn:
-Tôi...rất ấn tượng đấy! Mặc dù tôi không chuyên về dòng tranh trừu tượng lắm, nhưng mà trông khuôn mặt của con quỷ này tôi có thể đoán được là nó đang có vẻ giận dữ vì...
-Ủa? Hả? Tôi...tôi vẽ con người mà
-Phong cách vẽ của cô, hừm, tôi nghĩ là sẽ cần có một chút chỉnh sửa ở đây...rồi ở đây nữa. À đúng rồi, Văn Đề Trân, cô cũng viết một cách khách quan thôi nhé, tôi thấy giống như cô đang rủa hận vào từng câu chữ hơn là việc viết thơ cơ đấy.
Cả hai cùng trao đổi một số vấn đề và sau đó gian phòng lại tiếp tục với bầu không khí bận rộn, thỉnh thoảng Kim Trợ sẽ kể những câu chuyện vu vơ hay Văn Đề Trân lại ồn ào với những ý tưởng của cô nàng, và rồi mọi người bắt đầu gác bút nghỉ ngơi khi nhìn thấy ánh hoàng hôn dần buông xuống sau những vệt mây.
Dạo gần đây Thái Bạch Kim Tinh hay ghé qua thăm, mục đích cũng chỉ là muốn biết sản phẩm đầu tay của "con trai" mình trông như thế nào, cũng như vì để chắc chắn Ngọc Hoàng sẽ chấp thuận cho nó được lưu hành nên người thường xuyên lui tới đến để kiểm tra chất lượng. Kim Trợ không thích điều này lắm, hắn không muốn để Văn Đề Trân và Nô Hoạ Thanh hiểu lầm rằng công việc này là do quan hệ nên mới có được.
Ráng chiều làm đỏ rực cả gian phòng, Nô Hoạ Thanh đang xếp lại các bản vẽ, sau đó cất vào tủ rồi khoá lại cẩn thận. Mấy nay trong phòng ban không biết có phải vì họ để đồ quá bừa bộn nên không thể kiểm soát hết hay không mà đồ đạc cứ bị mất cắp linh tinh: lúc thì bộ màu vẽ, lúc lại là những cuộn giấy, còn lần gần đây nhất là mất cả bộ chìa khoá. Qua tuần sau sẽ là thời gian phải trình cho Ngọc Hoàng xem bộ luật rồi, không thể để những sự việc đáng tiếc xảy ra được. Văn Đề Trân cũng vừa ngồi viết xong sớ báo cáo để Kim Trợ có thể trình cho các đại thần khác xem.
Xong việc, cả hai cùng ra về.
.
Nhất cử nhất động của họ đều đã được hai con quỷ là Phách Linh và Ngạ Quỷ theo dõi bấy lâu nay, chúng nó nhờ uống dịch dung ẩn thân mà chủ nhân điều chế nên mới không bị những người trên này phát hiện. Đợi đến khi trời tối hẳn, chúng bắt đầu lấy chiếc chìa khoá ăn trộm được trong một lần Nô Hoạ Thanh sơ hở đánh rơi rồi lẻn vào bên trong. Nhiệm vụ của chúng là lấy trộm hết những bản thảo mà nhóm Kim Trợ đã làm sau đó tiêu huỷ. Bên trong căn phòng vừa tối vừa chật, Phách Linh kêu Ngạ Quỷ đứng bên ngoài canh cho mình vào lấy. Bởi vì đêm nay là rằm, trăng tròn sẽ khiến cho thuốc không còn hiệu lực nên chúng cần phải đề phòng hơn chút. Sau khi dặn dò Ngạ Quỷ cẩn thận, Phách Linh nhanh chóng chui luồn qua các góc bàn, rồi tiến đến phía tủ đựng tài liệu. Nhìn thấy chiếc tủ đã bị khoá, nó nhanh trí lục tìm trong các kệ bàn gần đó xem chiếc chìa khoá được để ở đâu. Bên ngoài Ngạ Quỷ đứng chờ mỏi cả chân, hắn bèn ngồi xuống một lát, trăng thanh gió mát, lại còn không gian tĩnh lặng của chốn bồng lai làm hắn díp hai con mắt lại, từ từ lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Kim Trợ vừa mới đi họp về, tiện thể ghé qua phòng làm việc để cất một số đồ đạc. Hắn phát hiện có một tên lạ mặt đang ngồi ở trước phòng ban liền cảnh giác, khi tiến lại gần lại thấy có thêm một tên khác đang lục lọi gì đó ở trong.
-NÀY!
Nghe tiếng hô, Phách Linh bên trong chỉ mới vừa kịp mở được một ngăn tủ liền nhanh chóng lấy hết các giấy tờ có ở trong đó rồi kéo Ngạ Quỷ đang trong trạng thái mơ màng chạy thoát thân bằng cửa sau.
-Thằng đần này! Canh gác kiểu gì thế hả?
Ngạ Quỷ cùng Phách Linh xô đổ hết đồ đạc trong phòng để Kim Trợ không thể rượt theo kịp và sau đó leo lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn. Kim Trợ biết không thể bắt được chúng, chỉ đành cố gắng ghi nhớ khuôn mặt, sau đó cấp tốc chạy đi báo cho Thiên lôi mau đóng các cửa thiên đình lại và kiểm soát những người ra vào.
Nửa đêm, Nô Hoạ Thanh đã chìm vào giấc nồng còn Văn Đề Trân cũng đang sửa soạn để lên giường thì nghe tiếng đập cửa thảm thiết. Mở cửa ra liền thấy Kim Trợ mồ hôi nhễ nhại, giọng nói run run:
-Không xong rồi! Các bản thảo của chúng ta vừa bị kẻ gian đánh cắp!
-CÁI GÌ????
Văn Đề Trân rú lên như một con lợn bị chọc tiết, doạ Nô Hoạ Thanh té ra khỏi giường muốn ê ẩm cái mông. Cả ba nhanh chóng quay lại phòng ban, cùng ngồi kiểm kê số tài sản thất thoát:
-Kim Trợ đại nhân, số câu văn mà Văn Đề Trân làm vẫn còn, nhưng...nhưng mà tất cả các bức vẽ của thần đều bị lấy hết rồi ạ!
Giọng của Nô Hoạ Thanh run lên như sắp khóc, Kim Trợ nghe xong cũng bàng hoàng không nói nên lời, chỉ biết xoa đầu an ủi cô. Còn Văn Đề Trân không còn kiềm chế được nữa mà bắt đầu văng tục linh tinh:
-Tổ sư thằng nào dám cả gan vào chốn thiên đình làm loạn như vậy. Thần mà bắt được sẽ thiến nó, sẽ tùng xẻo nó, sẽ đem nó cho Diêm Vương luộc chín rồi cho thành sâu để quạ ăn. Mẹ nó chứ...
Văn Đề Trân chửi rủa hai tên kia vẫn cảm thấy chưa đã, còn quay ra đá xéo Nô Hoạ Thanh không cẩn thận để chúng nó lấy được chìa. Bây giờ có buông lời chửi rủa cũng vô ích, Kim Trợ phải ra giảng hoà cho hai cô nàng, sau đó cùng ngồi bàn tính cách để lấy lại tập tài liệu kia. Trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã, gió giật và sấm chớp xé đôi khoảng trời đêm cùng những cơn lốc gào lên như tiếng khóc bi ai, dường như cũng không ủng hộ cho việc đi tìm kiếm trong đêm của ba người.
.
Sáng sớm, Kim Trợ đã đến trình báo với Ngọc Hoàng về vụ mất cắp. Người cũng sốc vì không ngờ chốn thiên cung lại xảy ra chuyện táo tợn đến vậy, nên đã lệnh cho cả thiên giới đẩy nhanh công tác điều tra. Nhưng vì Ngọc Hoàng đã thông báo cho các quan đại thần về buổi chầu vô cùng quan trọng sắp tới nên không thể dời được, vậy nên chỉ còn cách Kim Trợ phải nghĩ một phương án khác thay thế để kịp thời có thứ đưa lên Ngọc Hoàng trong nay mai.
Bên này, Văn Đề Trân vừa nhận được thư của dưới Hạ viện gửi lên. Vì cả hai được đặc cách cho lên Thiên giới làm việc nên hội đồng sẽ cử người đến buổi chầu với Ngọc Hoàng vào ngày kia để đánh giá và sẽ dựa vào đó để xem xét cả hai liệu có đủ tiêu chuẩn để vượt qua đợt thực tập này không. Nếu không họ sẽ bị ghi lại vào học bạ và buộc phải học lại một năm trong Hạ viện, điều này khiến Văn Đề Trân càng hoảng loạn hơn vì cô vốn là một học sinh có thành tích tốt, vậy nên không thể điều này xảy ra được. Thế nhưng Nô Hoạ Thanh không còn năng lượng để tiếp tục nữa sau cú sốc đêm qua.
Cả hai ngồi vật vờ trong phòng làm việc cho đến khi Kim Trợ về, thế nhưng cũng không có tin tức gì mới mẻ hơn. Kim Trợ đang nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra thì bất chợt Thiên lôi xuất hiện:
-Này Kim Trợ! Tôi đem đến một tin tốt cho cậu đây. Tôi đã bắt được hai kẻ gây tội rồi. Ma đi theo tôi nào.
Cả ba nhanh chóng cùng Thiên lôi đến nơi giam giữ hai kẻ vừa gây rối đêm qua. Chúng nó tay thì xích nhưng miệng còn đang tranh cãi xem đứa nào hôm qua quên đổ xăng làm xe mới chạy đến đầu cổng Thiên đình đã bị tắt máy nên không hề biết người của nhóm Kim Trợ đã đến. Văn Đề Trân xắn tay áo lên, mất hết vẻ thục nữ vốn cũng chẳng hề có của cô nàng, tiến đến định lao vào tẩn chúng một trận thì Nô Hoạ Thanh phải nhảy vào giữ cô lại. Kim Trợ ra hiệu cho cả hai im lặng, sau đó ngồi xuống thẩm tra hai kẻ này:
-Nói cho ta biết, số tài liệu mà các người ăn cắp hiện đang để đâu?
Ngạ Quỷ tránh né ánh nhìn của Kim Trợ, chỉ có Phách Linh cứ le cái lưỡi dài thách thức, Thiên lôi liền dùng một tia điện chích cho hắn một phát đau điếng cứng luôn cơ lưỡi, hắn đành mếu máo khai nhận:
-Thật ra...thật ra là...trên đường chúng thần chạy thoát, vì trời mưa nên tên Ngạ Quỷ này đánh lái quá gắt làm thần té xuống đường, thế nên...đống giấy đó đã bị rớt vào trong cánh rừng cách phòng ban của người nom hơn trăm bước chân. Nhưng mà...lúc đó chúng thần chỉ cố tìm cách thoát thân thôi, nên bây giờ không rõ đống giấy đó như thế nào rồi.
Kim Trợ ra hiệu cho Văn Đề Trân và Nô Hoạ Thanh đến đó xem thử, còn mình tiếp tục với hai tên táo tợn kia:
-Ta biết chắc chắn hai ngươi chỉ là tay sai của một ai đó, vì tội trạng của các ngươi rất nặng, ta mong hai ngươi hay mau chóng nói tên người đó ra để ít nhất hai ngươi được hưởng khoan hồng. Còn nếu không ta sẽ phải đành nhờ tới Diêm Vương sử dụng hành hình để ép cung các ngươi.
Tên Ngạ Quỷ nghe đến vậy liền sợ run người, nhìn thấy Thiên lôi đang mài sẵn những chiếc mũi dao làm bằng điện càng làm hắn thấy quéo hơn nữa, hắn ta liền nói hết cho Kim Trợ từ kế hoạch cho đến chủ nhân của bọn chúng là ai. Nghe đến tên người đó xong, Kim Trợ có hơi giật mình, lòng cảm thấy hơi chạnh đi vì người bạn năm nào của mình lại trở thành như vậy. Kim Trợ bàn giao lại cho Thiên lôi xử lí tiếp, còn mình đi ra ngoài hít thở một chút khí trời để bình tâm lại.