Fiction Ngõ Quỷ

  • Thread starter Thread starter Tranhh
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 2
  • Lượt xem Lượt xem 126
Tiết tử
--------------------------------
Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên khiến người nhìn vào có một loại cảm giác uy áp khó có thể diễn tả bằng lời. Lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm rõ ràng, từng đường nét trên gương mặt đều góc cạnh, nếu dùng một từ ngắn gọn để tổng kết về hắn thì chính là "mỹ nam". Nhưng bản thân người được đánh giá cao thì lại không cảm thấy vậy. Hắn tự nhận xét nhan sắc của bản thân rất bình thường, không có gì là quá nổi bật, có lẽ với hắn vẻ ngoài của bản thân chỉ trên mức tuấn tú một chút, chính là loại ném vào đám đông thì rất dễ nhận ra, nhưng ném vào một dàn mỹ nam khác thì mỏi mắt cũng không phát hiện ra hắn ở đâu.

Bình thường hắn rất thích cười. Không phải là kiểu ý cười luôn luôn nở rộ trên mặt, mà chính là khóe môi thường không nhịn được kéo lên một độ cong nhẹ, vừa vặn tạo thành một nụ cười thoáng qua. Có lẽ chính điều này đã làm cảm giác uy áp trên người hắn giảm xuống mức cực thấp, thấp đến nỗi ra đường người ta còn lầm tưởng hắn chỉ đơn giản là công tử của một nhà phú hộ nào đó chứ không ai dám nghĩ thân phận của hắn lại cao đến mức như vậy.

Hắn cũng thường nói, hắn không thích để người ta biết hắn là ai. Người làm trong phủ thường sẽ gọi hắn là "công tử", muội muội gọi hắn là "ca ca", ra ngoài đường các thị vệ cũng sẽ ăn mặc như dân thường, mà bản thân hắn ngoài việc vải vóc trên người có chất lượng tốt hơn bọn họ một chút ra thì chẳng có mấy thứ gì có thể chứng minh được hắn là một kẻ giàu có.

Cuộc sống thường ngày của hắn cũng hết sức bình thường, bình thường đến có phần tẻ nhạt. Mỗi ngày thức dậy thật sớm rèn luyện thể lực, có khi quá rảnh rỗi hắn sẽ tìm mấy thị vệ thân cận của mình, cùng bọn họ luyện kiếm, bày trận giả như trước kia hắn vẫn từng làm, đợi cho trời sáng rõ, người làm ở trù phòng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng hắn sẽ kết thúc khoảng thời gian luyện tập của mình.

Có một lần thái tử lén trốn khỏi hoàng cung, chạy thẳng một mạch tới phủ hắn đúng lúc hắn chuẩn bị dùng bữa sáng, hôm ấy trên bàn ăn chỉ có một món mặn, một món nhạt, thức ăn đạm bạc đến mức thái tử trợn mắt há mồm. Hắn bảo hôm nay là giỗ đầu của lão La nhà thím Trần, hắn cho thím nghỉ việc từ hôm qua, bữa sáng nay là hắn tự thân xuống bếp làm. Thái tử nghe tới đây càng dại cả người. Y nhíu mày thắc mắc hỏi hắn:

- Người làm trong phủ ngươi chẳng lẽ ít đến độ một đầu bếp nghỉ việc thì ngươi phải tự thân vận động sao?

- Không ít - Hắn lắc đầu cười, vừa nói vừa múc cho vị khách không mời sáng sớm một chén canh nóng - Nhưng ta không thích đông người, đã cho nghỉ gần hết rồi. Hơn nữa, trong bếp thì xác thực chỉ có vài người, nhưng tay nghề của thím Trần vẫn là tốt nhất.

Thái tử biết chẳng qua là tên này mượn cớ nói xằng nói bậy. Chứ với sự sủng ái mà hoàng đế dành cho hắn, nếu để ngài biết tên này mỗi ngày đều phải tự làm mọi việc trong phủ thì chỉ sợ sẽ tức đến vểnh râu mất. Nhưng bản tính người này vốn là như thế, cái gì đã quyết thì nhất định không thay đổi, ngang bướng đến mức khiến người khó chịu. Hơn nữa chưa kể đến... tay nghề của hắn quả thật rất tuyệt, bữa sáng hôm đó tuy đạm bạc nhưng vẫn thành công dỗ cho thái tử vui vẻ. Vậy là kể từ ngày đó hắn bỗng vô tình rước thêm cho bản thân một rắc rối nho nhỏ mà chính hắn cũng không nhận ra.

Trong cuộc sống hàng ngày hắn là một kẻ nghiêm cẩn, đối nhân xử thế cũng khiến người ta thán phục không thôi. Hắn trời sinh tính tình cương trực, bình thường nhìn dịu dàng dễ chọc, nhưng thực sự chọc đến hắn rồi mới nhận ra người này thực chất là một hòn đá chết tiệt, không biết đã tu luyện mấy ngàn năm, vừa cứng vừa lì làm cách nào cũng không giải quyết được. Công việc của hắn vốn không liên quan gì nhiều đến việc tiếp xúc với người dân trong thành, lại càng không dính dáng gì đến tra án hay lăn lộn ngoài thành, dùng một câu của thái tử thì nhiệm vụ lớn nhất của hắn là mỗi ngày vào triều, đứng một bên tỏa ánh sáng xinh đẹp, sau đó trở về phủ làm một tên nhàn thoại, vậy là đủ. Nhưng người này cố tình không bằng lòng với sự đủ ấy.

Một ngày nào đó, khi hắn cảm thấy bản thân ăn no rửng mỡ quá mức, hắn sẽ ra ngoài dạo chơi, rồi sau đó trong quá trình dạo chơi sẽ tình cờ tìm được mấy vụ án oan, mấy vụ kiện tụng cả trong lẫn ngoài thành. Mà tìm ra được thì sao? Đương nhiên là có chết cũng phải giải quyết, trả lại sự công bằng cho người dân rồi. Có lẽ là chính vì lẽ ấy, mục tiêu sống của người này vốn là an nhàn trôi qua một đời đã không thực hiện được. Tiếng lành của hắn đồn xa, người trong thiên hạ bất kể xa gần, chỉ cần có việc oan uổng đều muốn tìm đến kêu oan với hắn, tiểu phủ vốn khiêm nhường thu mình trong một góc chẳng biết từ lúc nào lại trở nên nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng. Hắn đối với việc này vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy vui vẻ.

Thái tử cười nhạo, bảo hắn chính là kẻ tấm lòng bao la chứa trọn cả thiên hạ, hắn không cho là đúng. Hắn chỉ không muốn bất công có ở trên đời, muốn bách tính của hắn bớt khổ đi một chút giống như cha hắn trước đây đã từng dạy dỗ. Chỉ là chính bản thân hắn cũng không ngờ tới mong muốn nhỏ nhoi này lại là con dao hai lưỡi, một lưỡi đã trực tiếp xẻ một đường trên máu thịt hắn, kéo hắn vào một hồi tranh đấu oán ân hận thù.

Thời trẻ khinh cuồng chưa suy tính được sâu xa, sau này khi đã phải đạp lên rất nhiều máu xương, khi đã đứng ở vị trí trên cao hắn mới ngộ ra điều ấy. Thiếu niên ôn nhuận như ngọc, lúc nào cũng lộ ra nét cười rất nhẹ từ lúc nào đã chẳng còn, chỉ còn một đại thần vì ngai vàng mà giúp chủ nhân của mình bày mưu tính kế, từ một kẻ nhạt nhẽo không màng sự đời đã bước chân xuống vũng lầy không cách nào rút mình ra nổi.

Có một ngày, thái tử lại cùng hắn ngồi trên mái nhà thưởng rượu ngắm trăng như rất lâu trước đây hai người đã từng. Nhìn kinh thành chìm trong màn đêm yên ả, không ai nghĩ dưới sự bình yên này là một tầng sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ trực chờ thời cơ là bùng lên phá vỡ tất cả. Thái tử đã không còn đường quay đầu, người kế bên y cũng không còn đường quay đầu. Dẫu biết thế, khi lơ đãng nhìn đến góc mặt nghiêng của người ấy y vẫn không khỏi hoảng hốt và chua xót. Đêm trăng ngày ấy, thái tử bất ngờ hỏi một câu mà chính y cũng không nghĩ mình sẽ hỏi ra miệng:

- Người... Có từng hối hận không?

Có lẽ câu hỏi này quá mức hoang đường, hoang đường đến độ khiến hắn phải bật cười. Giọt rượu trong bình theo bờ vai run rẩy của hắn mà sóng sánh, qua rất lâu hắn vẫn không đáp lại.

Qua đêm nay, kinh thành này sẽ đổi chủ, qua đêm nay hắn sẽ không còn là "công tử" như trước nữa, nếu đã đến bước này, hối hận thì có ích gì sao?

Hai vò rượu bọn họ mang theo lên mái nhà hôm ấy cuối cùng vẫn không uống hết, kinh thành yên ả trong mắt hắn cuối cùng vẫn không thể đợi hết đêm nay. Ánh lửa bùng lên từ hướng hoàng cung, một hồi máu tanh mưa gió cuối cùng cũng dấy lên rồi. Kẻ thắng làm vua mà kẻ thua thì làm giặc, đạo lí ấy hắn vẫn luôn hiểu rõ.

Thái tử nhìn hắn, dưới bầu trời đêm, đôi mắt y cong cong như vầng trăng khuyết, ngày hôm ấy hắn bỏ lại quá khứ của mình, trực tiếp đẩy cuộc đời sang một trang mới.

Sau hôm ấy, không ai gọi hắn là tiểu công tử nữa, người người gặp hắn đều sẽ khom mình, cung kính mà gọi hắn một tiếng

"Vương gia".
 
Chương 1
------------------------------

Dạo gần đây các hoạt động ăn chơi tụ tập về đêm của Long Thành bỗng nhiên giảm mạnh, quán bar, vũ trường, quán cafe hay nhà hàng chuyên mở xuyên đêm đều như thể đã ký chung một thỏa thuận, cứ đến hai mươi ba giờ đều đồng loạt dọn hàng đóng cửa. Sau khung giờ đó, khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ đều vắng tanh, một bóng người cũng không thấy xuất hiện.

Tiểu Trương hôm ấy tan làm về muộn, lúc gã rửa xong đống bát đũa cho quán ăn thì đã là hai mươi ba giờ ba mươi, phố xa đã vắng lại càng vắng vẻ hơn. Đèn đường vẫn soi tỏ một khoảng, nhưng tất cả các nhà đều đã đóng kín cửa, chốt trong chốt ngoài chặt chẽ, đến một con ruồi cũng khó mà bay lọt ra ngoài được. Tiểu Trương đứng lặng trước cửa tiệm ăn, trong lòng không khỏi hoảng sợ nhìn về con đường sáng rõ phía trước, cảm giác lạnh lẽo từ từ bò dọc khắp toàn thân gã. Không phải gã không muốn về sớm, mà là vì hôm nay là cuối tuần, lượng khách đến quán so với hôm qua tăng thêm rất nhiều, mà nhân viên trong tiệm lại chẳng được bao nhiêu, báo hại gã làm xong hết việc thì cũng đã khuya khoắt như vậy. Thực ra lúc rửa xong chồng bát cao gấp hai lần người gã, ông chủ cũng ngỏ ý bảo Tiểu Trương hay là đêm nay ở lại, nhưng nghĩ đến hai đứa em vẫn đang ở nhà đợi mình, gã đành phải từ chối.

Cánh cửa sau lưng kẽo kẹt một tiếng hé ra một khoảng nhỏ, giữa đêm vắng tiếng mở cửa phá lệ trở nên quỷ dị vô cùng, dọa cho gã thanh niên sợ đến nhảy dựng. Từ phía cửa hắt ra một luồng sáng trắng, lão chủ tiệm nhíu mày nhìn thanh niên làm thêm trong nhà, trong lòng một nửa xót xa, một nửa sợ hãi.

- Lão Trần, lão định dọa chết cháu sao?

- Mày không dọa tao thì thôi, tao một lão già có thể dọa sợ thằng nhãi ranh mày hả? Sao vẫn còn đứng đây chưa về, định đợi cô ta tới bắt hay sao?

Lão Trần vốn mang tâm lý đùa vui một chút để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, ai ngờ đâu lão vừa dứt tiếng, tiểu Trương đã bị lão làm sợ suýt ngã ngửa trên đất. Bà vợ lão Trần có lẽ cũng đứng ngay đó, nghe chồng mình nói hươu nói vượn mà mặt thoắt xanh thoắt trắng, đưa tay nhéo lỗ tai lão kéo xuống mà rít lên:

- Cái lão già này! Ông nói linh tinh cái gì vậy hả!?

- Đau! Đau! Đau!! Bà bỏ tay ra, tôi chỉ lỡ miệng thôi mà!!

- Lỡ! Lỡ như ông có ngày mang vạ vào thân!!

Người đàn bà tức giận liếc chồng mình một cái sắc lẹm, đưa tay đẩy cánh cửa cho nó hé ra thêm một khoảng, sau vẫy vẫy tay với tiểu Trương ý bảo gã mau đến gần. Tiểu Trương nhìn bà, chần chừ giây lát cũng nhích dần qua. Chỉ thấy người đàn bá dúi vào tay gã một cái bọc, thần thần bí bí liếc xung quanh, sau đó ghé vào tai gã dặn dò:

- Cái này là bùa hộ mệnh gia truyền nhà chúng tôi, năm đó lão tổ tông dặn không được đưa cho người ngoài đâu, nhưng nhìn cháu như thế, chúng tôi không yên tâm. Mau mau cầm lấy nó rồi nhanh chóng trở về đi, đừng la cà giờ khuya nữa, sắp... sắp đến giờ rồi.

Nói đến đây, giống như là vừa phạm phải điều gì cấm kỵ, bà ta lập tức im bặt, bàn tay túm vội vạt áo chồng mình, hấp ta hấp tấp đóng sập cửa vào, bỏ lại một mình tiểu Trương đứng ngoài, không rõ là đang cảm động hay đang sợ hãi.

Gã thanh niên trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ đã đóng lại sít sao, trên tay vẫn nắm chặt lá bùa mà bà chủ mới đưa cho mình, giống như thực sự tin tưởng nó có sức mạnh phòng thân vô biên, sau đó gã hít sâu một hơi tiến về phía trước.

.

Long Thành về đêm càng thêm vắng lặng, lúc này đã là hai ba giờ năm mươi sáu phút, chỉ chưa đầy bốn phút nữa là sẽ nửa đêm, tiểu Trương một mình đi trên đường vắng, cả người không ngừng run rẩy không thôi. Nếu là ngày bình thường, giờ này đoạn đường về nhà của gã sẽ không vắng như vậy, thậm chí còn có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Long Thành vốn là thành phố trung tâm đứng đầu cả nước, số tụ điểm ăn chơi về đêm của nơi này chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh bất cứ thành phố lớn nào, đến cả con ngõ nhỏ nằm ở sát rìa ngoại thành cũng còn náo nhiệt thì càng đừng kể tới trung tâm thành phố. Tiểu Trương nhớ trước đây, mỗi khi gã tan làm đi qua con đường này, cứ cách vài bước chân là sẽ có một sạp hàng ăn đêm, mùi đồ nướng, mùi mỡ hành quyện vào nhau khiến con sâu đói trong lòng kẻ qua đường rục rịch mò dậy. Vậy mà bây giờ nhìn nơi này xem, cả một con đường dài vắng vẻ vô cùng, chỉ còn ánh đèn đường tỏa ra từ cột đèn hai bên làm bạn với bước chân vội vã của gã. Tiểu Trương run run tay siết chặt miếng bùa gia truyền của nhà lão chủ tiệm trong tay, trong đầu cố gắng nghĩ đến những cảnh tượng tươi đẹp hòng trấn an nỗi sợ của bản thân. Cách nhà gã vẫn còn một đoạn đường khá xa nữa, vậy mà sau lưng gã thanh niên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này, gã bỗng thấy hồi hận, biết thế hôm nay đã không nhận làm thêm giờ rồi, nếu cứ đúng giờ đi về, có khi gã sẽ không rơi phải tình cảnh như hiện tại.

Tiểu Trương vừa oán thầm trong lòng vừa rẽ ngoặt vào một ngách nhỏ. Lúc ngoặt vào đây, bước chân của gã vô cùng tự nhiên, không có chút nào chần chừ, mà bản thân người đang đi không biết do mải oán giận bản thân tham công nên không chú ý đường đi hay vì gì khác mà không hề nhận ra sự sai lầm này. Bởi vì, con đường này vốn dĩ không phải đường về nhà gã.

Gió đêm lại thổi qua thêm một đợt, bước chân của Tiểu Trương vẫn cứ đều đều như thế, gã đi mãi, đi mãi cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng. Đường về nhà hôm nay dường như... dài hơn mọi khi rất nhiều. Nghĩ đến đây trong lòng gã thanh niên bỗng lạnh ngắt, cái lạnh bắt nguồn từ tim, sau đó lan dọc ra khắp thân thể gã, giữa đêm mùa thu, mồ hôi Tiểu Trương lại túa ra như tắm. Rốt cuộc gã cũng nhận ra điểm bất thường trên con đường này rồi. Gã vậy mà... vậy mà lại quay lại tiệm cơm nơi mình làm thuê.

Tiểu Trương run run ngẩng lên xác nhận lại một lần nữa, đập vào mắt gã chính là một bảng hiệu treo xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên đề mấy chữ "Tiệm cơm Phú Quý" to đùng. Lần này gã ta thực sự bị dọa cho bay mất hồn phách rồi, cả chân mềm nhũn bước thụt lùi mấy bước cho đến khi cơ thể gã bất ngờ va vào một cơ thể lạnh ngắt phía sau...

- AAAAAAAAAAAA!!

- AAAAAAAAAAAAAAAA!

Hai tiếng hét thất thanh đồng thời vang lên, Tiểu Trương nhắm tịt mắt, không biết lấy sức đâu mà nhảy vội sang một bên, cất cao thanh âm vịt đực của mình. Kì lạ một điều, đêm khuya tĩnh lặng như thế, giọng của gã chắc chắn rất to, vậy mà mấy nhà xung quanh đấy lại hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, cứ như là không nghe thấy tiếng của gã vậy. Tiểu Trương càng thêm tuyệt vọng, gã đang ngã ngồi trên đất, hai tay quơ quào loạn xạ trong không khí, giọng cầu xin lạc cả đi.

- Đừng mà, không không... Xin ngài... Xin cô... xin xin đừng giết tôi.... aaaa

Có lẽ do quá hoảng sợ nên giọng gã nghe dính cả vào nhau, hai mắt càng không dám mở ra, mãi cho đến khi có một bàn tay lạnh ngắt vỗ lên mặt gã.

Dường như người vừa vỗ mặt gã có ý muốn bảo Tiểu Trương mở mắt ra nhìn mình, nhưng có lẽ do tay hắn quá lạnh, hoặc do hiệu quả kinh dị thời điểm này quá cao, một cái tát nhẹ kia vậy mà suýt chút nữa đã tiễn gã đến thẳng Tây Thiên luôn.

- Không không không....

- Tiểu Trương, Trương Học Minh! Cậu mở mắt ra ngay cho tôi!!

Chủ nhân của bàn tay lạnh thật sự mất hết kiên nhẫn lúc giọng của gã thanh niên trước mặt được nâng lên quãng tám, cuối cùng hắn bực bội gào lên, cắt ngang tiếng la hét của Trương Học Minh hay Tiểu Trương.

Giọng hắn khản đặc giống như người bị đau họng, một câu nói kia giống như vừa rút hết không khí ra khỏi người hắn ta, gắt xong hắt còn thở gấp một hồi. Mà Trương Học Minh đang ngồi dưới đất giống như cuối cùng cũng tìm lại được nhịp tim tưởng đã ngừng đập của mình, run run rẩy rẩy hé mắt ra nhìn. Đập vào mắt gã không phải là mái tóc dài thượt và gương mặt con gái xinh đẹp nào như lời đồn, thay vào đó là mái tóc đen cắt ngắn, một đôi mắt phượng dấu sau gọng kính bạc, sống mũi cao và biểu cảm nhìn gã như đang nhìn một thằng dở.

- Vương... Vương gia!?

- Ông gọi cho nó cẩn thận!

Mạc Tranh nhìn tên bạn cùng lớp cuối cùng cũng đã ngừng la hét, lại nghe đến cái tên gã dùng để gọi mình, lông mày vốn đã giãn ra lại nhăn tít lại, không chút nương tình mà dùng chân đá một phát lên người Trương Học Minh. Hắn nắm tay Trương Học Minh kéo người đứng dậy, khó hiểu hỏi han.

- Giờ này không đi về còn ra đường la hét cái gì vậy ông nội?

Trương Học Minh nhìn hắn, cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đường sống rồi, hai tay vẫn còn run túm lấy ống tay áo của bạn cùng lớp vội vã rời khỏi cái chỗ quái đản này. Đúng vậy, người này là bạn cùng lớp gã, tên gọi Mạc Tranh, nhưng mọi người thích gọi hắn là Vương Gia hơn. Nguyên nhân cái biệt danh này phải kể từ vở kịch hồi đầu năm, ngày đó Mạc Tranh bị ủy viên văn nghệ của lớp khóc lóc năn nỉ đưa lên diễn kịch, tuy chỉ xuất hiện mấy phút ngắn ngủi, nhưng hiệu ứng vương gia tóc ngắn, từ trên xuống dưới là bạch y tiêu sái thực sự không nhỏ tí nào. Sau hôm ấy diễn đàn trường như muốn nổ tung vì tìm thông tin của người này, cũng sau hôm ấy các bạn trong lớp thường xuyên gọi hắn là Vương gia, gọi nhiều đến mức bản thân Mạc Tranh cũng suýt quên luôn tên thật của mình.

- Vương gia à, ông... ông dọa chết tôi rồi! Đang yên lành ông đứng sau lưng tôi làm cái gì chứ, báo hại tim tôi sắp ngừng đập luôn.

Mạc Tranh lười sửa lại xưng hô của người này, chỉ giơ cái túi bóng đang xách bên tay lên cho gã xem.

- Nửa đêm hết thức ăn cho mèo, tôi tới cửa hàng tiện lợi mua. Lúc đi ngang qua chỗ này thấy ông đi như người mất hồn, xong tự nhiên đứng đực ra đó run run rẩy rẩy. Tôi vốn định gọi ông một tiếng, ai ngờ đâu còn chưa làm gì ông đã va phải tôi rồi gào ầm lên rồi.

Lúc này Trương Học Minh mới để ý bạn cùng lớp của gã đang cầm them túi ni lông đựng thực phẩm của siêu thị, nhưng mà... nhìn không giống túi chỉ đựng thức ăn mèo lắm.

- Sao mà... sao nhìn túi lạ thế? - Gã thanh niên nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào túi cẩn thận hỏi.

- Có thêm con này nên cái túi biến dạng chứ lạ gì!

Mạc Tranh nhắc đến đây lại cau mày ra chiều bực bội. Hắn giơ cái túi lên trước gương mặt đầy khó hiểu của Trương Học Minh, mà vật ở trong túi dường như phát hiện có người nhắc đến mình, từ trong khe hở giữa hai quai xách chui ra một cái đầu lông đen xù xù. Nó mở to cặp mắt tròn xoe nhìn Trương Học Minh, nhận ra đây là người thi thoảng sẽ cho nó cá khô liền rất vui vẻ kêu một tiếng xem như chào hỏi với gã.

"Meowww"

Trương Học Minh dở khóc dở cười nhìn một chủ một thú này, nỗi sợ hãi do không hiểu sao vòng một vòng lớn lại quay về chỗ cũ phút chốc bị xua đi sạch sẽ. Gã cười cười lấy ngón tay xoa xoa cái đầu lông xù của chú mèo, sau đó đưa tay đỡ cả cái túi của Mạc Tranh, xách mèo đen ra ôm trên người rồi mới trả lại túi đựng hạt mèo cho hắn. Mạc Tranh cũng không phiền người này tự tiện bắt cóc thú cưng của mình, dường như hành động này bọn họ đã từng làm rất nhiều lần, mà mèo đen cũng vô cùng quen thuộc gã thanh niên, sau khi ngọ nguậy một chút liền bám cổ áo Trương Học Minh, trèo lên vai gã sau đó ngoan ngoãn nằm vắt ngang trên cổ Trương Học Minh giống như một cái khăn choàng lông cỡ bự. Tiếng rên gừ gừ của mèo nhỏ càng khiến Trương Học Minh vui vẻ, gã lấy ngón tay gãi nhẹ lên cằm con vật, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.

- Đồ nịnh hót! - Mạc Tranh nhìn mèo nhà mình như thế không nhịn được cười mắng.

Đuôi dài của mèo đen vung lên phe phẩy, cũng không có ý phản đối lời chủ nhân nhà mình.

- À đúng rồi Vương.... Mạc Tranh, sao ông lại ra đường vào giờ này chứ! - Trương Học Minh chiếm được sủng ái của mèo nhỏ, tự mình chơi với nó một lúc lại như sực nhớ ra chuyện gì, cau mày nhìn người đi cạnh mình.

Mạc Tranh thì lại không hiểu mô tê gì hết. Hắn tưởng người này hỏi lại lý do hắn ra ngoài, nhưng rõ ràng ban nãy hắn nói rồi mà?

- Tôi mới bảo tôi đi mua...

- Ý tôi không phải vậy. Tôi là đang muốn bảo ông sau này đừng ra đường vào giờ này nữa. Ông... ông... - Trương Học Minh cứ ông ông nửa ngày càng khiến Mạc Tranh đần ra, hắn nhướn mày cắt ngang lời của gã.

- Sao vậy? Sao lại không ra đường vào giờ này?

- Bộ... Ông không nghe tin tức gần đây sao?

- Hở? Tin gì? À mà... ông nói tôi mới để ý, hình như gần đây không thấy mấy sạp ăn đêm hoạt động.

- Làm sao còn dám hoạt động nữa chứ! - Trương Học Minh lắc đầu, như nghĩ đến gì đó cả người lại run lên.

- Sao vậy?

Trương Học Minh liếc nhìn người bạn cùng lớp này của mình, trên gương mặt đẹp trai của hắn đầy vẻ khó hiểu , không giống như là đang giả vờ, gã nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ nói chắc cũng không sao đâu. Từ trước đến nay chỉ nghe người đi lẻ gặp nạn chứ chưa thấy ai đi theo nhóm mà xảy ra chuyện không may hết. Nghĩ đến vậy, Trương Học Minh lại có thêm tự tin, gã có tình đi sát vào Mạc Tranh sau đó lại lấm lét ngó trước nhìn sau một chốc rồi mới thấp giọng nói:

- Gần đây Long Thành liên tục xảy ra các vụ án mạng, ông không biết sao?

- Có nghe qua. - Mạc Tranh cũng học theo bộ dạng người này, giọng nói bất giác nhẹ đi mấy phần. - Nhưng không phải cảnh sát nói tóm được nghi phạm rồi sao?

- Nghi phạm nào! Cái cảnh sát bắt là người sống, nhưng... nhưng kẻ gây ra chuyện này vốn dĩ đâu phải là người!

Lần này đến lượt Mạc Tranh lặng thinh không đáp, hắn chăm chú nhìn về phía Trương Học Minh, mắt kính gọng bạc phản chiếu lên ảnh ngược của gã thanh niên cùng phía nửa kia của con ngõ.

Trương Học Minh tự động giải thích thái độ của thằng bạn là muốn gã đừng có thừa nước đục thả câu, có chuyện gì thì nhanh nói ra, vậy là gã ta nuốt nước bọt, bàn tay xoa xoa cái "khăn choàng lông" trên cổ như để ép bản thân bình tĩnh lại, vừa nói vừa quẹo chân rẽ vào ngách nhỏ.

- Chuyện là như thế này đây...

Long Thành vốn là chốn ăn chơi về đêm nổi tiếng nhất nước, người trong giới ăn chơi vốn thường có câu là "Đến Long Thành mà không chơi đêm, thì coi như cuộc sống về đêm của bạn xem như bỏ đi", chính vì lẽ đó mà hoạt động ở thành phố này sau hai mươi ba giờ khuya thường vô cùng ồn ào, náo nhiệt, vậy mà khoảng một tháng trở lại đây, tất cả những nơi ăn chơi có tiếng của Long Thành đồng loạt tuyên bố không nhận khách ban đêm. Đầu đuôi mọi chuyện có lẽ phải tính từ ngày hai lăm tháng trước, khoảng thời gian đó chính là lúc xảy ra hiện tượng kì lạ đầu tiên.

Buổi sáng hôm đó, một người công nhân dọn vệ sinh như thường lệ mang thùng rác dựng ven đường đi đổ, lúc nhấc cái thùng thứ ba lên, hắn ta nhìn thấy ở phía trong góc có một người đàn ông đang ngồi. Mà dáng ngồi của người này lạ vô cùng, cả người tựa lên vách tường cáu bẳn, bàn tay bị ống tay áo che khuất buông thõng dưới đất, mà hai vạt áo của người nay cũng mở bung, đầu cúi gục xuống, mái tóc từng được vuốt keo rối xù. Người công nhân vốn tưởng đây là tay thiếu gia nhà nào đó ăn chơi quá đà nên trượt chân ngã ở đây bèn tiến lên định đánh thức gã dậy, thế nhưng, khoảnh khắc hắn chạm vào người gã, hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ thấy cơ thể của gã thanh niên mềm oặt, sau đó giống như không có xương đổ ập sang bên, bởi vì mấy cái thùng rác đều đã đã được chuyển đi nên không có gì che chắn cùng chống đỡ, gã ta ngã ra đất, để lộ một lỗ hổng sâu hoắm trên ngực trái cùng gương mặt tái nhợt be bét máu, và hai hốc mắt trống không.
Người công nhân dọn vệ sinh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Người này... không biết đã chết từ bao giờ.

Cảnh sát rất nhanh đã tới hiện trường vụ án, qua khám nghiệm sơ bộ, nguyên nhân tử vong của người này là vết thương trên ngực. Ngực trái bị thủng một lỗ to, trái tim bị người thô bao lấy đi bằng cách thức tàn nhẫn nhất. Mà thông qua những gì còn sót lại... pháp y phỏng đoán tim của nạn nhân bị hung thủ dùng tay trực tiếp móc ra. Hai mắt cũng dùng thủ pháp tương tự lấy mất. Câu hỏi đặt ra ở đây là con người nào có thể tàn nhẫn đến mức này, và bàn tay của hắn ta được làm từ gì... mà có thể xuyên thủng lồng ngực của một người đàn ông khỏe mạnh?

Trương Học Minh nói đến đây lại nuốt nước bọt, cả người gã run lên sợ hãi, bàn tay trong vô thức bấu chặt lấy cánh tay người đi bên cạnh. Mạc Tranh liếc mắt nhìn gã, trông bộ dạng này là biết ngay tên này kể đến đâu là trong đầu tự động phác họa hình ảnh đến đó mới tự dọa cho bản thân đến mức này. Hắn đổi tay cầm túi đựng thức ăn cho mèo, hỏi tiếp.

- Chỉ vậy thôi à?

- Cái gì mà chỉ vậy chứ! Ông không thấy kinh khủng à

- Ừ thì... - Mạc Tranh ậm ừ, từ chối trả lời. Không lẽ lại bảo hắn từng nhìn thấy rất nhiều chuyện kinh khủng hơn thế này sao?

- Mà... Cũng không phải chỉ mỗi vậy. - Cũng không đợi cho Mạc Tranh phát biểu xong ý kiến, Trương Học Minh đã nói tiếp. Gã lắc lắc đầu, âm thanh lại không nhịn được hạ xuống một quãng làm người nào đó phải cố gắng căng tai ra mới nghe được. - Tôi nghe mấy người đến xem chuyện hôm đó kể lại, không chỉ có tim và mắt của nạn nhân bị lấy đi, sau khi kiểm tra kĩ càng, phía cảnh sát đã xác nhận trên người tên kia còn thiếu một bộ phận.

- Thiếu gì?

Lần này Trương Học Minh không trực tiếp trả lời. Tầm mắt của gã đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở nửa người dưới của chủ nhân chiếc khăn lông trên cổ mình. Mạc Tranh theo tầm mắt gã nhìn xuống, trong giây lát giữa hai người chỉ còn tiếng bước chân chầm chậm vang lên giữa ngõ vắng.

- Nhưng nếu chỉ có một vụ như thế... cũng đâu kinh động đến mức mấy ông chủ lớn quyết định dừng kinh doanh đêm khuya đúng không? - Không biết đã qua được bao lâu, cuối cùng Mạc Tranh cũng lên tiếng tiếp tục đề tài bị cắt đứt. Không khí xấu hổ giữa cả hai nhanh chóng được xua đi, lần này Trương Học Minh gật đầu. Gã bảo:

- Đương nhiên là không chỉ có một. Chưa đến ba hôm sau, khu Nam Lĩnh cũng nhận được báo án tương tự, lần lượt sau đó là mấy khu ăn chơi có tiếng như phố Tuyên Ca, đường Yên Lộ, Bạch Mai, khu vực quanh các trường học cũng có. Chưa đầy một tháng mà số người chết sắp lên đến hai chữ số rồi!

- Vậy tại sao lại bảo không phải do con người gây ra?

- Chuyện này ấy à? Chuyện này thì phải kể đến...

Chuyện này thì phải kể đến người duy nhất được cho là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Người thoát nạn đó xuất thân cũng là một gã trai nhà giàu, tuy không phải ăn chơi vung tiền như rác, nhưng cũng xem như là có tiếng trong giới công tử. Ngày hôm đó, hắn ta đang trên đường trở về sau tiệc sinh nhật bạn cùng lớp, bởi vì trong bữa tiệc hắn uống quá chén, hơn nữa địa điểm tổ chức cũng cách biệt thự tư nhân nhà hắn không xa, vậy nên sau khi chào tạm biệt bạn học, hắn liền quyết định tự đi bộ về chứ không gọi điện cho tài xế riêng nữa. Lúc đi ngang qua ngõ ăn uống phía sau trường trung học Hoa Đông, người này bỗng nghe thấy tiếng va đập rất lớn vang lên trong ngõ, loáng thoáng hình như còn có tiếng hô cứu mạng.

Không biết lúc ấy dây thần kinh nào của tên này bị đứt đoạn mà hắn lại cả gan đổi hướng, đi sâu vào trong con ngõ tối om. Đèn đường hai bên không biết đã cháy bóng tự thuở nào, suốt một đoạn đường đi chỉ có bóng tối và bóng tối bao trùm, lúc đi hết vùng tối thì hắn đã lạc sang tận bãi đất hoang gần trường Hoa Đông rồi. Người thanh niên nhìn quanh khắp, nơi này hoàn toàn vắng vẻ, cũng không có vẻ gì là vừa có người ở đây hay có gì đó rơi xuống, va đập chỗ này. Hắn cảm thấy có lẽ bản thân uống say nghe nhầm, sau khi đi hết một vòng quanh khu đất trống, hắc quyết định men theo đường cũ trở về, thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, hắn bỗng phát hiện chẳng rõ tự lúc nào ngay con đường hắn vừa đi qua đã xuất hiện thêm một người con gái.

Cô ta có mái tóc dài, gương mặt trái xoan xinh đẹp, khóe môi dường như bị rách, trên đó thấm một chút máu tươi, mà trang phục trên người lại mỏng manh vô cùng. Người thanh niên đầu tiên là sửng sốt bởi sự xuất hiện của cô gái, sau đó lại để ý đến quần áo của cô, thế rồi hắn liền không chút nghĩ ngợi mà cởi áo khoác của mình ra vội vàng khoác lên người cô gái, còn rất có tâm cầm lấy khóa kéo kéo lên đến tận cổ, không để lộ ra bất kì mảng da thịt dư thừa nào. Tất cả mọi hành động đều diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi cô gái kia có chút sững sờ, cô ta ngẩn ra một chốc, không biết nên phản ứng như thế nào, mà chính khoảng thời gian nàng ngẩn ra này, người thanh niên lại phát hiện ra điều bất thường.

Trên người cô gái lạ có mùi máu tươi nồng nặc, hơn nữa hình như bàn tay buông thõng bên hông của cô cũng đang rỏ máu...

Trong đầu hắn ta rất nhanh réo lên rất nhiều hồi chuông cảnh báo, trực giác mách bảo hắn phải cách cô gái này ra càng xa càng tốt, nhưng không biết vì lí do gì sau khi khoác áo cho cô ta xong chân hắn cứ như bị đóng đinh tại chỗ, làm cách nào cũng không nhấc lên được. Mà lúc này, cô gái kia cuối cùng cũng đã có phản ứng lại hành động của người thanh niên. Cô ta khó khăn dùng tay kéo khóa áo xuống để cánh tay mình dễ dàng hoạt động, lúc này hắn mới nhìn rõ màu sắc trên trang phục của cô ta là màu trắng, trắng nhưng bị nhuộm đỏ. Những vệt màu đỏ thấm ướt cả một khoảng áo trắng, mà bàn tay buông thõng cũng được đưa lên, trên đó cầm một vật tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, chất lỏng đặc sệt, ấm nóng cũng theo đó mà tong tong rỏ xuống đất. Cô ta giống như là dâng hiến bảo vật, cẩn thận nâng trái tim mình vừa lấy ra đến trước mặt người thanh niên, cất giọng khàn khàn hỏi:

- Ngươi... Muốn thử không?

Hiệu quả thị giác thực sự quá mức kinh dị, tất cả những tin tức, án mạng gần đây chỉ trong một giây ngay lập tức dội mạnh vào đầu người thanh niên, hắn để ý trái tim kia còn bị khuyết một mảng, mà máu tươi theo lời nói của cô gái cũng từ từ lăn xuống từ bên khóe môi. Có lẽ hai mươi mấy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên hắn trải qua cảnh tượng này, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, hắn rú lên một tiếng, sau đó đưa tay đẩy mạnh cô gái kia, giống như phát điên mà lao khỏi con ngõ, vừa chạy vừa gào thét ầm ĩ.

Nghe đến đây thì cái mặt quanh năm không có biểu cảm gì nhiều của Mạc tranh cũng trở nên tái đi một nửa. Hắn không muốn nghĩ theo cái hướng xấu nhất, nhưng mà những gì Trương Học Minh vừa kể đã khẳng định cái hướng xấu nhất mà hắn vừa nghĩ là hoàn toàn đúng. Mạc Tranh lấy tay khều nhẹ lên đuôi của mèo đen trên cổ Trương Học Minh, chần chừ một chốc lại hỏi tiếp:

- Cảnh sát không tìm thấy dấu vân tay hay dấu chân để lại hiện trường à?

Trương Học Minh nhìn hắn như nhìn một tên dở hơi.

- Ông nghĩ tại sao người ta bảo chuyện này không phải do con người gây ra?

Ngụ ý trong câu này rất rõ ràng. Không có bất kì một dấu vết nào được để lại hiện trường, hung khí gây án không có, dấu vân tay, dấu chân đều không. Nguyên nhân dẫn đến tử vong là bị người xé toạc lồng ngực lấy mất tim mà chết. Đương nhiên ở thời đại này, đến cả Mạc Tranh cũng không tin có người nào đủ sức mạnh làm điều này, huống chi nghi phạm còn là một... cô gái yếu đuối?

Mạc Tranh gãi cằm, dường như còn muốn hỏi tiếp vấn đề nữa, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tự lúc nào người đi kế hắn đã dừng bước, hai chân giống như bị ai đóng đi tại chỗ. Mạc Tranh khó hiểu nhìn gã, câu hỏi "sao vậy" còn chưa thành hình trong miệng đã bị Trương Học Minh cướp lời trước.

- Vương gia.... Chúng.... Chúng ta đang đi đâu đây?

- Không phải... đi theo ông sao?

Mạc Tranh khó hiểu hỏi lại. Đoạn đường này hai người hoàn toàn là đi theo bước chân của Trương Học Minh, suốt một quãng dài kể chuyện, bản thân hắn cũng không chú ý đến đường đi, đợi đến lúc Trương Học Minh nhận ra điểm bất thường thì bọn họ đã một lần nữa đứng trước cửa tiệm cơm Phú Quý.

.. Tbc ..