Fiction My sunshine

liran.tran

Moderator
Thành viên BQT
28/04/2025
44
70
18
Đảo mèo
Thiên Bình
[Fiction] My sunshine
1751169202170.webp

Author: Lana Pisces (Thanh Thanh)
Genre/Category: Fluff, sad, psychology
Rating: K+
Length: One-shot
Status: Complete
Warning: Cứ theo luật Box MBM mà thực hiện.
Author note: Gửi tặng các tình yêu của tôi (#butlongkimtim #Snow Syra) và những ai đã ủng hộ, ở cạnh tôi trong suốt thời gian tôi hoạt động trên 4rum. Câu chuyện này là của các bạn

*
1
Tôi từ từ mở mắt. Chẳng có bất cứ một loại ánh sáng nào lọt vào trong phòng. Lúc bấy giờ, tôi mới nhận ra mình đang nằm trên sàn, trong trạng thái ướt sũng và tư thế co người lại như những ngày còn nằm trong bụng mẹ. Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài hiên, tiếng mưa mùa thu đầy buồn bã. Tôi nghe thấy tiếng kim đồng hồ vang lên đều đều, tiếng kêu lạ lùng không cảm xúc. Tôi nghe thấy cả tiếng bản nhạc buồn vang lên trong đêm, từng câu từng chữ như khắc sâu vào đầu tôi,...

Chống hai tay xuống sàn, tôi cố gắng nâng cơ thể nặng nhọc ngồi dậy, rồi lê người ra góc phòng để bật chiếc đèn ngủ. Ánh sáng nhàn nhạt màu cam nhanh chóng tỏa ra, nhưng liệu có đủ để chiếu rọi mọi thứ hay không? Nhưng có còn hơn không, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi mệt mỏi tựa người vào bức tường đằng sau lưng. Quần áo xộc xệch và ẩm ướt, nhưng tôi đâu quan tâm đến điều đó. Tôi khẽ đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng bừa bộn mà bản thân đã gây ra: chăn gối mỗi thứ một nơi, giấy tờ bay tứ tung, tấm rèm cửa màu kem mà em chọn tôi cũng đã kéo gẫy xuống,... Phía xa, những mảnh vỡ của chai rượu vodka vẫn còn nguyên đó chưa hề thay đổi. Cái mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng. Tôi tự cười một mình, nụ cười cay đắng. Em bảo, em ghét mùi rượu, nhưng giờ còn ai để có thể mắng tôi nữa đây? Tôi đưa tay với lấy khung ảnh bằng gỗ trên chiếc tủ đầu giường. Đó là em, với nụ cười thuần khiết nhất mà tôi đã từng trông thấy từ trước đến nay. Tôi đưa tay khẽ chạm vào gương mặt em. Nó gần mà sao lại xa xôi đến vậy?

Em biết không, cuộc đời tôi trước khi gặp em chỉ toàn một màu xám u ám. Tôi sống, à không thể gọi là sống, tôi chỉ đơn giản là đang tồn tại trong cái thế giới với hơn bảy tỉ người này mà thôi. Con người tôi, chỉ toàn là băng giá. Bạn bè chỉ toàn lũ giả dối bám lấy tôi vì tiền của gia đình tôi. Mà nói đến đây, tôi chợt nhớ ra tôi chưa hề có một gia đình đúng nghĩa. Cái nơi tôi sống, chẳng phải mái ấm mà mọi người luôn hằng mơ ước, nó chỉ toàn những dối trá lừa gạt nhau. Người tôi yêu quý nhất, mẹ tôi, đã ra đi từ lâu lắm rồi; còn người bố thì tôi chưa bao giờ thấy mặt... Tôi gặp em vào một ngày cuối thu, khi những chiếc lá vàng đã bắt đầu rơi. Và khi nhìn thấy em, tôi đã gặp được ánh dương của cuộc đời mình. Thật đấy! Em khác xa với cái lũ con gái luôn muốn tán tỉnh tôi. Em đặc biệt, em là duy nhất. Trong khi lũ con gái quanh tôi chỉ toàn lũ đú đởn, thì em lại là mảnh ghép còn thiếu mà tôi đang tìm kiếm. Em không mỏng manh dễ vỡ hay mau nước mắt, em cũng chẳng ghen tuông vớ vẩn như những đứa tôi quen trước đây, cũng chẳng điệu như bao người khác, em mạnh mẽ và khác biệt. Em không hề thích mặc váy, chỉ đơn giản là áo phông quần jean. Em cũng không thích đi giày búp bê, em chỉ thấy đi giày thể thao khỏe khoắn. Em cũng chẳng màng gì đến hình tượng của mình, luôn bày ra những trò điên điên khùng khùng khiến tôi đau đầu. Nhưng tôi yêu em vì những thứ điên khùng như thế, tôi yêu em vì nụ cười luôn luôn xuất hiện trên gương mặt em và tôi yêu em vì những gì em có.

Tôi vẫn nhớ những lần em chọc tôi, dù có đang bực bội thế nào, tôi cũng vẫn cười. Có những hôm tôi tham công tiếc việc bỏ em mấy ngày liền, em chỉ đơn giản bảo rằng: "Em quen rồi, với lại em có rất nhiều thứ để làm trong thời gian đấy. Anh đừng lo". Dù tôi có làm gì sai, em chưa bao giờ giận tôi, em chỉ đơn giản là lặp lại chuỗi hành động đó, để trả thù tôi. Em đáng yêu lắm, phải không?

Em là một cô gái bình thường, em luôn nói thế với tôi. Em vô lo vô nghĩ, hay tỏ ra là không quan tâm đến mọi thứ, nhưng tôi biết, khi em giận thực sự, hay ngồi một mình, chính là lúc em cô đơn nhất. Em đâu cần phải chịu đựng một mình, phải không nào? Nhưng cô gái của tôi cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Em sẵn sàng đáp trả bất cứ ai động đến mình, và những ai có ý định tấn công tôi. Và dù vậy, em vẫn đáng yêu lắm, đúng không?

Từ ngày có em, cuộc đời tôi đã không còn u ám và xám xịt nữa rồi, chính em đã mang ánh nắng vào cuộc đời tôi. Và giờ đây, khi em ra đi, ánh nắng cũng đã tắt lụi rồi…

“Ani’t no sunshine when she gone”

*
2
Hai ngày sau, bạn em đã đến gặp tôi. Cô ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều về những ngày cuối cùng của cuộc đời em. Tôi là một thằng tồi, phải không em? Tôi đã không hề biết gì, tôi đã không biết được những gì em đã phải trải qua trong những ngày đó, mà chỉ chăm chăm vào cảm xúc của bản thân. Nhưng tôi không biểu lộ bất kì một cảm xúc nào cả, chỉ đơn thuần ngồi lắng nghe cô ấy nói. Cô ấy có đưa cho tôi một bức thư của em. Tôi đã phải kìm lại dòng cảm xúc của mình, để nghe cô ấy nói nốt câu chuyện. Trước khi ra về, cô ấy có nói với tôi một câu:

“Nó yêu cậu rất nhiều, cậu biết chứ?”

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời và lời tạm biệt. Nhưng tôi không mở lá thư ngay, mà đến khi trở về nhà, khi mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, tôi mới có đủ can đảm để đọc nó.

“Chào anh,

Em biết khi lá thư này đến tay anh, em đã không còn nữa rồi. Anh không giận em chứ? Tất nhiên là không rồi, em rất đáng yêu mà, phải không anh?

Em không nói với anh, vì em không muốn anh nhìn em bằng ánh mắt của người bình thường nhìn con người bị bệnh, anh biết chứ? Em muốn những ngày bên anh đều thật vui vẻ.

Cuộc đời của em rất êm đềm, chẳng có gì đáng nói cả, chỉ là một cuộc sống bình thường cho đến khi gặp anh. Em hay ví anh như một cơn gió. Anh biết vì sao không? Vì anh đã thổi luồng gió mới vào cuộc đời bình lặng của em, xới tung nó lên theo cách mà anh muốn. Người khác bảo anh lạnh lùng, bảo anh là vô tâm, nhưng họ đâu biết rằng, anh là người dịu dàng nhất. Người khác bảo anh đáng sợ, nhưng họ cũng đâu biết rằng, anh rất hay cười, và cười đẹp là đằng khác.

Em có đọc được một câu nói: “Gió đi nhiều sẽ có lúc dừng chân”. Chuẩn đúng không? Anh đã dừng chân bên em đó thôi. Mất đi một người mới thấy họ quan trọng. Cái này thì vốn dĩ em đã quan trọng rồi, anh không cần phải bận tâm đâu anh, hãy cố gắng sống tiếp, có người yêu mới, lấy vợ và sinh con nhé. Em sẽ thành thiên thần hộ mệnh của anh.

Tạm biệt anh, người em yêu rất nhiều.”


Tôi luôn tự hỏi, cảm giác mất đi một người yêu quý khác, liệu sẽ thế nào? Và giờ tôi đã tìm ra câu trả lời, tôi như chết đi một nửa. Người ta bảo, nước mắt của người con trai là biểu hiện của sự yếu đuối. Tất cả chỉ là những điều xàm nhảm. Một giọt nước mắt của tôi rơi xuống bức thư, dòng chữ nhòe đi…

Và tôi ngẩng mặt lên, tựa hồ như thấy em ngay trước mặt, đang mỉm cười và khẽ lau đi dòng nước mắt đó.

Tạm biệt em, người tôi yêu rất nhiều.

Topic date: 08/08/2015
Truyện được re-up với sự cho phép của tác giả