Fiction Mùa đổ ngoài hiên

Âu Dương Sảnh

Deputy-Admin
Thành viên BQT
09/04/2025
8
23
3
Main.webp

Tôi viết cho những ngày dưới mái trường phổ thông đẹp nhất, xanh tươi nhất.

Viết cho những người muốn sống thêm một lần nữa ở thanh xuân không thể quay lại.

Cho tuổi trẻ vùn vụt trôi qua của chúng ta, những tâm hồn đã, đang và mãi mãi trẻ.


Cho Hà Nội, không còn trẻ, nhưng tôi rất yêu.

***

Truyện: Mùa đổ ngoài hiên

Tác giả: Âu Dương Sảnh

Thể loại: Slice of life, romance

Rating: T

Length: 19 chương + 1 ngoại truyện

Status: Hoàn thành

Warning: None

Summary: None

***

Author's note:

Hà Nội, 2025.

Thật tuyệt vời vì cuối cùng cũng có thể mang câu chuyện này trở lại cùng diễn đàn MN.

Tháng 9 năm 2016, mình hoàn thành và lần đầu up “Mùa đổ ngoài hiên” lên diễn đàn Mật ngữ 12 chòm sao. Sau đó thì (lười) chưa kịp up hết lên diễn đàn đã sập mất rồi. 8 năm đã qua, hệt như cái quãng thời gian hai nhân vật chính hiểu lầm rồi xa cách. Như các bạn thấy thì cuối cùng cũng quay về với nhau cả ấy mà.

Cũng trong khoảng thời gian đó, mình cũng sửa văn chương lủng củng không biết bao nhiêu lần, tới độ đã cố gắng đồng bộ nhưng giờ phiên bản ở mỗi nơi lang bạt nó cũng đều không hoàn toàn giống nhau… Mà mỗi lần sửa xong đều thấy đấy là phiên bản tốt nhất, lần sửa sau lại thành phiên bản tốt hơn. Không biết sắp tới còn tốt hơn bao nhiêu lần nữa, còn đây chính là phiên bản tốt nhất của năm 2025 rồi.

Hy vọng các bạn đọc truyện, dù hoài niệm hay mới mẻ thì cũng đều hãy vui. Vui như cách diễn đàn đã quay lại. Như bên trên đã nói: cuối cùng cũng quay về với nhau cả ấy mà!


Rồi thì trước khi bắt đầu vẫn sẽ là một vài lời đã từng tâm "hự":

1. Truyện là những lát cắt có thật mình nhặt nhạnh từ nhiều con người trong lòng phố thị và gắn kết lại bằng chất keo của chính mình. Nếu các bạn thi thoảng có thấy vô lý thì hãy thông cảm, vì để liên kết với nhau nên một vài tình tiết sẽ thiếu độ chân thực cần thiết. Mình luôn sẵn sàng đón nhận ý kiến đóng góp và sẽ hoàn thành bằng tất cả khả năng của mình. Suy cho cùng thì cuộc đời vẫn luôn là một chuỗi những câu chuyện hiển nhiên nhưng cũng thật phi lý mà.

2. Đi kèm mỗi chương là một bài hát mà theo mình nghĩ là phù hợp với mạch truyện và nội dung. Các bạn có thể nghe trong khi đọc để có thêm cảm xúc.

3. Poster và banner sử dụng tranh của họa sĩ Phạm Bình Chương qua bàn tay thiết kế của A Space Chicken - Designer Club (2025's note: Sâu ơi em ở đâu, về diễn đàn làm nốt giúp ss banner mấy cái chương cuối em ơi...).

4. Khi nào nghĩ ra sẽ thêm sau.

Và, xong rồi!

Hãy quay lại đây cùng những câu chuyện bắt đầu vào một ngày mùa thu Hà Nội...
 
Sửa lần cuối:
Chương 1.webp

Chương 1: Tháng 9, trời Hà Nội...

Song: Những ngày vỡ đôi - Đinh Uyên


Tháng 9, trời Hà Nội vào thu.

Hè xem ra còn vương vấn chẳng muốn rời khiến thu chưa kịp dễ chịu đã bị người ta ca thán. Vừa nắng, vừa gió, bụi bặm lại lắm vi khuẩn nên trẻ con người già thi nhau ốm. Đi ra đường vẫn toàn nhân tố bí ẩn: mặc áo chống nắng, đeo kính đen chùm từ đầu xuống chân kín mít. Cứ như một thước phim nói về cuộc họp mặt của các siêu anh hùng. Người dơi, người nhện,... kiểu kiểu thế.

Tháng 9, còn có ngày tựu trường.

Bây giờ thì trẻ con đi học cả hè, xuyên hết năm nên mùa tựu trường cũng không gì đặc sắc. Trời thì vẫn xanh, trường thì vẫn đông, học sinh vẫn nhìn thấy nhau mỗi ngày, lên lớp nói chuyện tán dóc, bò ra bàn ngủ khò khò. Tháng 9 tựu trường, có chút gì đó xa vời.

Còn với người lớn, tháng 9 vẫn chỉ là tháng 9.

Vẫn đi làm mỗi ngày, tất bật, vẫn cặm cụi, vẫn tối về đến nhà thấy còn một đống việc không tên. Lại thêm cái thời tiết khiến tâm trạng khó chịu, con cái nghịch ngợm một chút không khéo còn ăn đòn oan. Các bà mẹ vẫn mỗi ngày mang những chuyện như thế đến công sở.

Tháng 9, là tháng 9.

Ấy thế mà, cho dù có là tháng 9 hay tháng nào đi chăng nữa thì cái tòa soạn nhỏ bé này vẫn lắm chuyện khôi hài. Điển hình là cô gái trong phòng biên tập tin tức vừa ăn nguyên một tập tài liệu bay thẳng đến trước mặt đi cùng bài ca bất hủ:

-Cô muốn chết hả An? Cô làm ăn thế này là cô đốt cả cái tòa soạn này cô biết không?

Thụy An, cô gái vừa lãnh tập tài liệu đó vẫn rất bình tĩnh, ngước đôi mắt nhìn ông trưởng phòng.

-Nhà cô không có đồng hồ à? Hay cô không biết đọc? Cô chỉnh trang sửa soạn cái kiểu gì mà các bên khác lên bài hết rồi bên mình vẫn chưa lên? Cô nghĩ cô không phải giải trình trực tiếp với cấp trên nên muốn làm gì thì làm, muốn sớm muộn thế nào cũng được. Hay cô ghét tôi đúng không? Ghét thì nói thẳng chứ đừng có mà ngậm hột thị rồi ngồi lừng lững như cái đống rạ thế. Hay là cô bị thủng màng nhĩ rồi? Làm với chả ăn, người ta không cười vào mặt cô đâu, người ta cười cái tòa soạn, cái phòng biên tập này đây này!

Trưởng phòng biên tập số 1 năm nay đã 48 tuổi, rõ ràng là đàn ông mà vô cùng đanh đá lại đỏm dáng. Tóc còn mấy sợi nhưng rất chăm vuốt keo, quần áo chưa từng có một nếp nhàu. Đặc biệt hơn là chưa có vợ. Xung quanh người thì bảo ông ta kén chọn, người lại xì xầm ông ta bê đê. Nhưng có một lý do chỉ là không nói ra chứ trong bụng ai cũng hiểu rất rõ ấy là ông ta quá khó tính, chua ngoa, chẳng ma nào chịu nổi. Riêng việc chửi mắng nhân viên trong phòng có bài có bản, lên bổng xuống trầm như chỉ đạo dàn nhạc giao hưởng vừa xong đã khiến người ta không thể phủ nhận điều đó rồi.

-Cô! – Ông ta tiếp tục, chỉ thẳng vào Thụy An – Chiều mai mà không có bài phỏng vấn nghệ sĩ khác bù vào bài cô đi chậm hôm nay thì cô kiếm năm mét dây thừng rồi hãy đến gặp tôi.

-Để làm gì ạ? – Thụy An ngán ngẩm hỏi lại.

-Để thắt cổ chứ làm gì nữa!! Cô nghĩ cô là Tiểu Long Nữ à mà mua dây thừng về để nằm. Bài phỏng vấn chậm một ngày, à không, một giờ thôi thôi là vứt sọt rác, vào sọt rác cô biết không hả?

-Nhưng bài ấy phát sinh bất ngờ dí vào em chứ có phải từ đầu của em mà em cố tình chậm đâu. Hôm qua em còn ở lại đến đêm làm cho kịp phát hành sáng nay mà. - Nói đến đó, cô chỉ biết ngước mắt lên ức - Với lại em có phải phóng viên đâu, kiếm đâu ra bài được ạ? Sếp làm khó em thế.

-Tôi không cần biết! Biết khó ngay từ đầu đừng có làm sai, đơn giản thế mà cô cũng không hiểu à? Nhớ đấy, năm giờ, năm giờ chiều ngày mai không là năm mét dây thừng nghe thủng chưa?

Cho đến tận khi ông ta ra khỏi phòng, đóng cửa đi xa mấy chục mét rồi, các biên tập viên phòng tin tức vẫn nghe vọng lại loáng thoáng "năm giờ chiều, năm mét dây thừng".

Thụy An ôm tập tài liệu, gục mặt xuống bàn. Mới về đây nửa năm nhưng miệng lưỡi cổ quái của lão trưởng phòng thì cô đã lãnh giáo đủ. Cô vẫn nhớ, lần đầu tiên viết nhầm báo cáo, lão ta mặt tỉnh bơ, vẫy tay chỉ ra ban công: "Cô, cô, ra lấy cho tôi cái bình tưới cây vào đây". Lúc đó, hai mắt cô tròn xoe, còn định loe toe chạy ra lấy vào thật, mồm hỏi: "Để làm gì ạ?".

-Để tôi tưới thử lên đầu cô xem cây có mọc không chứ còn làm gì nữa, đồ đầu đất!

Lúc đó cô vừa tức, vừa xấu hổ, cứ nghĩ cảnh cả phòng chuẩn bị phá lên cười cho tràng dài. Ai ngờ mọi người hoàn toàn không chút để tâm, giữ nguyên trạng thái việc ai nấy làm, nhà ai nấy sáng. Thụy An khi đó vừa ngạc nhiên, mà cũng tấm tắc phục mọi người lắm. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, họ ngày đó chẳng qua là đã đạt được cảnh giới của cô lúc này mà thôi. Chuyện trưởng phòng tin tức mắng nhân viên như hát hay vậy đã thành quá bình thường rồi.

Đoàn Thụy An, 26 tuổi, biên tập viên phòng thông tin ở cái tòa soạn rất chi là bình thường này.

Thế mà trước khi được phong lên cái chức vụ bình thường ấy, cô đã mất hơn ba năm chinh chiến với những công việc không chính thức, cũng chẳng có tên. Tốt nghiệp khoa tiếng Đức của một trường đại học bình thường với cái bằng hoàn toàn không có gì đặc sắc. Hơn một năm đầu, ban ngày cô làm sale cho một hãng nội thất của Đức, tối về dịch bản thảo Đức văn theo yêu cầu. Sau đó vì gặp nhiều khách hàng hãm quá, cô bỏ sale. Tiếp theo là một năm làm nhân viên văn phòng ở công ty bất động sản, công việc bàn giấy gần như là văn thư. Mỗi ngày đều có người đến đập một thùng giấy tờ trước mặt, hết thùng này lại có thùng khác. Cuộc đời chỉ biết đến màu trắng của giấy và cái mùi hắc hắc của mực in, hoàn toàn quên khái niệm "thời tiết bên ngoài". Cô từng nghĩ cuộc đời sẽ vĩnh viễn chôn chặt tại cái văn phòng ấy, mỗi ngày lại có người đi qua đặt một thùng giấy, như là tiếp một nắm đất tình thương củng cố nấm mộ tuổi trẻ của cô thêm hoành tráng và vững bền. Cho đến ngày cái tòa soạn bình thường này tuyển cộng tác viên biên tập tiếng Đức, thế là cô bật mồ bỏ đi. Nhưng xét cho cùng, nếu tính đến mức độ giấy tờ để đắp mộ thì chẳng qua cũng chỉ là đội cái mồ này để nhảy vào cái huyệt khác mà thôi.

Người ngồi ở bàn bên cạnh là chị Gia Linh, hơn cô bốn tuổi, một hình mẫu phụ nữ đương đại điển hình. Người đàn bà có một ông chồng, một đứa con, một cái nhà dang tay ra đợi tối về nấu cơm, lau dọn, giải quyết hóa đơn hàng tháng... Nói chung, rất là điển hình.

Chị với sang, lay nhẹ vai cô:

-Thôi nào em, ngồi dậy đi. Quen rồi thì chấp lão làm gì nữa. Lão độc mồm vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu. Chẳng qua chậm bài chắc bị trên dí xuống nên lại dí xuống em giải toả cho bõ tức thôi. Bọn chị thì lì hết cả rồi, có mỗi em nghe lão mắng còn biết ấm ức. Giờ lão mà thắt cổ em thật thì mai mốt lấy ai để lão chửi cho vui nữa.

Thụy An bấu cả mười ngón tay tay lên mặt bàn, có mỗi việc ngẩng đầu lên cũng khiến cô phải lên gân như vậy.

-Đã bảo không kịp chạy bài gấp đâu mà cứ cố tình dí bài cho người ta rồi mắng. Giờ lại còn bắt đi lấy tin mới. – Mặt cô nhăn nhó, khổ não – Lại còn năm giờ chiều mai nữa, em đào đâu ra bây giờ? Có khi đến lúc ấy chưa có bài, lão lấy dây thừng thắt cổ em thật không biết chừng.

Cả phòng tin lúc ấy mới bật cười, cũng giống như sáu tháng trước, cô bị mắng đến cả nửa ngày rồi mọi người mới cười. Của đáng tội, ngày đó cô lại tưởng cả phòng bị lão trưởng mắng đến úng não rồi, phản ứng thần kinh chậm như con rùa.

- Sếp già này càng ngày càng hách dịch. Hay lại tiền mãn kinh không biết.

- Này, Trần Khang, cậu cũng tiền mãn kinh hay sao mà biết rõ thế?

Trần Khang cũng là biên tập viên phòng tin tức, bằng tuổi Thụy An, ngoài ra còn trong lực lượng phòng không không quân nữa.

- Đùa chị, chị có mãn thì mãn chứ chuẩn men như em lấy đâu ra kinh với chẳng kệ.

- Xin lỗi, chị đây mới chỉ mãn teen thôi, chưa mãn kinh đâu.

Mỗi lần nói đến những chuyện như thế là cả phòng lại hào hứng hẳn lên. Kiểu như trái cấm không cấm có khi Adam với Eva cũng chẳng biết là trái gì. Tự nhiên chỉ vào, bảo cấm, chẳng hóa ra là một tiết mục quảng cáo vô cùng hấp dẫn hay sao. Tương tự như vậy, chuyện cấm thì lúc nào cũng hấp dẫn.

-Ôi thôi! Em xin! – Thụy An đưa hai tay lên trước mặt vái lấy vái để như tế sao – Có ai nhớ em sắp bị thắt cổ không?

Lúc này mọi người mới ậm à, nhớ ra nhân vật khổ hạnh sẽ được lĩnh năm mét dây thừng vào năm giờ chiều mai.

-Chị bảo – Mai Anh hơn hai tuổi, ngồi đối diện Thụy An – Thật ra không phải lão tức em đâu. Lão tức là vì phòng mình lúc nào cũng bị dí cho mấy bài xương xẩu. Lúc thì bài khó, lúc thì bài gấp, mấy cái bài kiểu thế nào cũng bị chửi ấy. Giờ chỉ cần em nhặt được tin ngon ngon về cho phòng mình là được, cần gì biết của ai. Giờ em xuống phòng tin giải trí xem, hỏi giờ đến mai có ai đi phỏng vấn nghệ sĩ nào không, em bám càng theo để có bài. Mấy bài kiểu ấy vừa an toàn lại vừa lắm người đọc, đảm bảo lão thấy bài xong yêu em hơn cả hoa hậu luôn.

Ý kiến đó được cả phòng gật gù, tuyên dương lời hay ý đẹp. Thụy An ban đầu còn chưa tin nổi, hai mắt dựng ngược lên, mãi sau mới lẩm bẩm đáp lại được:

-Thế cũng được hả chị?

-Thế em muốn vậy hay muốn năm mét dây thừng?

Nghe đến năm mét dây thừng, cô mếu máo đứng dậy đẩy ghế đi ra khỏi phòng. Cả phòng lại cười sằng sặc, còn nghe tiếng Khang Trần nói vọng ra:

-Các cụ dạy rồi: méo mó có hơn không!

Năm giờ chiều, thành phố tan tầm đổ cả ra đường. Thụy An cũng rời tòa soạn, theo dòng người làm chật chội thêm đường phố. Cô tạt qua siêu thị, mua một ít đồ linh tinh rồi lang thang trên phố. Cái không gian đó, chợt khiến lòng cô dấy lên một chút hoài niệm về thời hoa niên. Những tháng ngày phổ thông, cô cũng từng rất hay lang thang trên phố như thế. Thi thoảng trên tay lại có một thứ quà vặt. Kem, trà sữa, bò bía... Cô nhớ về màu áo trắng, mặc quần đồng phục xanh tím than xắn lên đến cổ chân. Ồ, thế mà đã ngót một chục năm rồi. Cô rời mái trường phổ thông cũng đã tám năm. Tám năm, thế giới mơ mộng hoàn toàn tan vỡ, phải đối mặt với cuộc sống xem ra quá đỗi bộn bề này. Đến mức, cô quên cả thói quen lang thang trên phố. Cái thói quen đã từng rất thân thương.

Tám giờ tối, cô về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa rồi rúc đầu vào giường ngủ say như chết. Hình như cô đã quá tuổi thích chơi game, chat chit hay lướt web đến sáng. Những việc ấy, thời sinh viên cô đã làm chán rồi. Giờ chỉ muốn ngủ, lúc nào cũng thèm được nghỉ ngơi. Không còn cả ước muốn nhiều tiền để mà đi du lịch tung hoành như trước nữa. Như thế có phải là đã già rồi không?

Hà Nội, một buổi sáng tháng 9. Nắng rất nhẹ.

Thụy An thì lại không cảm nhận được điều đó. Cô suýt ngủ quên buổi phỏng vấn dù đã cố gắng ngủ sớm và đặt báo thức trước hẳn ba tiếng liền. Lý do thì có hẳn một tỷ cái, nhưng may là cô vẫn đến kịp, ngay sát giờ hẹn.

Đồng nghiệp của cô đã đến từ trước. Chị ấy tên Linh, cái gì Linh cô cũng không nhớ rõ lắm. Tuy dáng người hơi nhỏ nhưng khuôn mặt có cái vẻ phúc hậu thân thiện khiến người ta muốn gần. Lời các cụ xưa: trông mặt mà bắt hình dong, trong trường hợp này có vẻ không sai. Vì khi cả ban giải trí còn đang ôm bụng cười sau câu chuyện lão trưởng phòng tin với năm mét dây thừng thì chị đã vui vẻ đồng ý xách cô theo ngày hôm nay.

-Em mà làm phóng viên thì chết thôi, giờ giấc tiết kiệm quá – Chị cười, không thể hiện dù chỉ một chút thái độ càu nhàu hay khó chịu nào. Chẳng rõ là tính chất công việc đã tôi luyện ra như thế, hay bản thân chị vốn đã là một người phụ nữ dịu dàng. Chứ đáng nhẽ nhờ vả mà còn không thành tâm thế này, người ta rất muốn cho một đấm.

Cô chỉ cười trừ, không nói gì thêm. Buổi phỏng vấn trong một quán café ở góc phố Quang Trung. Hai người ngồi bàn cạnh cửa sổ, trong lúc chờ đợi có tán dóc vài câu:

-Chị ơi! – Thụy An hỏi – Em thì chưa đi phỏng vấn bao giờ nhưng mà sao lại hẹn hò ở quán café như này ạ? Vừa ồn ào, vừa bất tiện.

-Ừ, cũng tùy người em ạ, nhưng thường là người ta chọn địa điểm, mình chỉ theo thôi. Lần này cũng là yêu cầu của người ta đây, chỉ chính xác quán này, bàn này luôn.

...???

-Người như nào mà kì quái.

Thụy An lầm bầm trong miệng, thật tình muốn rủa chết cái người này. Sao lại phải sáng sớm, sao lại là quán này cơ chứ.

-Thôi nhé, nhờ người ta mà hôm nay em mới được cứu, chưa biết ơn còn mắng người ta kì quái – Chị gái ấy lại cười – Mà em biết người ta là ai chưa đấy?

-Ơ... là ai ạ?

Chị lại phì cười, lắc đầu như thể đã biết trước câu trả lời sẽ thế này. Quả thật hôm qua nghe nói có người tương trợ, cô mừng rơn, chẳng cần biết là phỏng vấn ai. Rồi tối về cũng lăn luôn ra ngủ ngáy khò khò để sáng nay dậy cho sớm, không thèm đọc thông tin phỏng vấn.

-Em mà cứ thế này thì chị còn phải cứu em nhiều lắm. Gần ba chục tuổi đầu rồi, bớt hậu đậu chút đi em gái ơi!

Chị Linh khẽ gõ vào trán Thụy An làm cô bật cười sằng sặc. Đang đà quên mất đến đây là để làm việc thì cửa mở ra, hai người bước vào.

Đằng trước là một cô gái mặc váy trắng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thoát. Chàng trai đi sau đóng cửa lại, đôi mắt một mí nổi bật trên khuôn mặt. Cả hai gần như lập tức tìm được người đã hẹn họ sáng nay.

Sáng tháng 9, trời trong xanh. Bỗng đâu như nổ một tiếng sấm lớn.

Hai người họ tiến đến, ngồi đối diện hai chị em. Cô gái nở nụ cười trên đôi môi mỏng mảnh, lên tiếng trước. Cô ấy chào hai người, hỏi thăm, nói vài lời làm quen ngọt nhạt. Đó là một nghệ sĩ dương cầm, tốt nghiệp trường đại học rất nổi tiếng ở Đức. Có điều, cô lại không phải nhân vật chính trong buổi phỏng vấn này. Cô chỉ là một người bạn học cùng trường với chàng trai có đôi mắt một mí. À, phải là đã từng, họ đã ra trường ba năm rồi.

Với đôi mắt một mí đặc trưng, chàng trai mỉm cười khiến nó khép vào thành một sợi chỉ cong hình bán nguyệt. Thấy Thụy An chưa gọi đồ, cậu mời cô gọi trước. Giọng của cậu ta rất nhẹ, nụ cười cũng nhẹ, giống như nắng tháng 9 trên sân trường.

Thụy An không nhận lấy tờ menu mà cậu ta đưa cho, trực tiếp gọi trà bạc hà, thái độ hoàn toàn dửng dưng. Chị Linh thấy vậy thì hơi nhột trong lòng, khẽ đá vào chân cô một cái. Không ngờ, anh chàng nổi tiếng kia đến một cái cau mày cũng không nỡ, đôi mắt vẫn cười thành hai đường chỉ, đáp nhẹ nhàng:

-Vậy thì tôi cũng uống trà bạc hà.

Hoàng My, cô gái váy trắng có chút khó hiểu:

-Cậu không uống cafe đen?

-Hôm nay tớ muốn uống trà bạc hà.

Nắng lúc này đã rực rỡ hơn, bó hoa nhỏ trên bàn khẽ run rẩy khi gặp gió. Chàng trai lặng lẽ thêm đường vào trà, mười đầu ngón tay hằn lên từng vết chai sần đã biến dạng.

Anh ta là một tay guitar đang nổi tiếng. Không phải chiếc guitar điện nặng nề với những giai điệu mãnh liệt, cuồng nhiệt. Một cây đàn cổ điển, lúc sẽ nhẹ nhàng, khi lại bùng cháy, có phần bí ẩn, giống với cảm nhận của mọi người về anh ta. Tốt nghiệp học viện âm nhạc của Đức với thành tích hiếm người đạt tới, anh là một trong số ít người châu Á thành công cả khi hoạt động cùng band nhạc lẫn sự nghiệp solo. Người ta vẫn gọi anh là SungHa Jung thứ hai.

Anh trở về Hà Nội sau đúng tám năm. Tám năm rời xa đất trời cái nơi anh sinh ra và lớn lên. Chừng ấy năm không quay trở lại, vậy mà anh nói, anh rất yêu nơi này. Yêu từng con phố đã lang thang, yêu ngôi trường phổ thông anh từng học, yêu cả cái quán này, tuổi trẻ anh đã từng đợi ở đây rất nhiều, rất lâu.

Thụy An trước sau hoàn toàn không để ý đến cuộc phỏng vấn, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn từng dòng người trôi qua sau lớp kính quán hàng. Cô cũng từng có tuổi trẻ, từng rất thích lang thang, từng yêu ngôi trường phổ thông danh giá, cổ kính ngay gần Bờ Hồ. Cô cũng yêu cái quán này, tuổi trẻ của cô cũng đã từng đến đây nhiều lắm.

Nhưng đều là đã từng.

Cô biết, tất cả, kể cả tuổi trẻ, giờ chỉ còn là hoài niệm. Cho dù cô có nhớ thương, có hy vọng, có thế nào đi chăng nữa cũng không thể quay trở lại. Cô từng nghĩ, giá như thời gian là một vòng đu quay, đi rồi vẫn có thể về lại nơi bắt đầu. Nhưng nếu thế thì chẳng phải nó đã quá tầm thường, rằng cuộc sống sẽ chẳng còn gì phải hối tiếc nữa?

Phải! Tuổi trẻ là vậy, phải có đôi chút hối tiếc. Phải có những lỗi lầm không thể sửa chữa. Kỉ niệm đẹp vì nó chỉ ghé qua chứ không dừng chân hay quay lại. Nó là vòng đu quay chỉ màu nhiệm một lần với tấm vé duy nhất công bằng phát cho tất cả, mỗi người một lượt.

Cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi, trà trên bàn cũng đã nguội. Thế nhưng chẳng ai biết, ly trà bạc hà của Thụy An không được thêm đường. Thứ trà trong cốc đẹp đẽ kia, chẳng có gì ngoài vị chát xít. Ấy thế mà nó vẫn tỏa cái mùi hương khiến người ta xuýt xoa, mong muốn được thử dù chỉ một lần. Cũng như cô, có một câu chuyện đẹp tưởng như ai cũng muốn bước vào, thế nhưng đi qua rồi mới biết, nó chẳng qua chỉ đọng lại cay đắng, xót xa. Những thứ không phải của mình, hình như là luôn rất đẹp.

Khi mọi người chuẩn bị ra về thì trời bỗng kéo mây, đổ mưa rất lớn. Chậu hoa ngoài cửa sổ oằn mình nghiêng ngả vì cơn giông vớt vát cuối hè. Chị Linh rất cẩn thận, cất áo mưa trong cốp xe. Nhưng không thể bỏ lại hai nhân vật chính, chị đành mang bài về tòa sọan trước còn Thụy An thì ở lại cùng đến khi họ lên được taxi thì sẽ về. Sau khi gọi xe cho họ, cô mượn cớ đợi xe đến để bỏ ra ngoài, đứng dưới hiên. Thụy An không muốn ở lại trong đó. Ở đó, cô là người lạ. Chỉ có không gian biết cô, còn cô, cô chẳng quen ai. Cô không muốn lòng cứ mãi hoài niệm. Nhìn vào trong, ánh đèn vàng mỏng thật ấm áp, khác hẳn với không gian xám xịt đang vây lấy cô lúc này. Hoàng My đang cầm điện thoại trên tay, người còn lại chẳng biết đã đi đâu mất. Còn đang vẩn vơ nghiêng ngó thì bất chợt, một chiếc áo mưa tiện dụng chạm vào bàn tay cô.

-Em cầm lấy đi.

Như một phản xạ, Thụy An rụt tay lại. Tấm áo mưa màu xanh rơi bộp xuống vũng nước đọng dưới chân. Trời vẫn mưa như trút, nước chảy trên mặt người đó thành từng dòng xuống cằm, nhỏ giọt. Chiếc áo sơ mi caro ướt đẫm. Thụy An rùng mình không đáp, quay đầu bỏ chạy vào màn mưa.

-Để anh đưa em về.

Anh ta với theo, nắm lấy cánh tay cô kéo lại nhưng cô không chút cảm tình giật mạnh ra. Bằng cái giọng nghèn nghẹn, cô nhìn thẳng vào anh, nói rành rọt từng chữ:

-Chúng mình không còn như ngày xưa nữa đâu, Nam ạ!

Rồi lạnh lùng bỏ vào trong màn bụi nước. Tháng 9, trời Hà Nội đổ mưa. Có một người cứ đứngmãi bên hiên quán quen dưới cơn mưa. Có một người quay lưng bước đi, đôi mắt bị mưa nhấn chìm trong nước.
 
Sửa lần cuối:
Chương 2.webp

Chương 2: Nhưng năm tháng không thể quay lại ấy

Song: Tình yêu ấy - M.O.X ft. CUỘC SỐNGS & K-HAU.


Thoát khỏi năm mét dây thừng thì lại có năm ngày ốm chờ đợi. Không rõ vì mưa hay sao, tối đó về Thụy An lăn ra ốm đúng năm ngày. Năm ngày trên giường, một mình. Không rõ đã đủ đáng sợ hơn năm mét dây thừng chưa.

Khi trở lại toàn soạn vào ngày thứ sáu, ai nấy đều nhìn cô cười bí hiểm làm lông măng toàn thân cô không khỏi dựng ngược.

Bước vào phòng chào một lượt, vừa ngồi xuống chưa kịp ấm chỗ thì suýt chút, Thụy An lại bật lên như lò xo vì cảm thấy có hai bàn tay đang chạy trên vai mình. Mười ngón tay như tích dòng từ đường dây 500kV quốc gia, phóng thẳng vào người cô:

-Em nghỉ ốm chứ không phải trốn việc, trưởng phòng đừng dọa em nữa.

Khuôn mặt cô trở lại cái biểu cảm mếu máo thường trực. Lão trưởng phòng khó tính với mái tóc lơ thơ vuốt keo bóng mượt đang chắp hai tay đứng sau lưng cô, nở nụ cười khả ái. Nó làm cô cảm thấy cái chết của mình chuẩn bị khó coi hơn vạn phần.

-Bình tĩnh, nóng nảy lại nổi mụn. Ngồi xuống, ngồi xuống đi tôi "mát xa" cho.

Nói rồi ấn cô ngồi xuống ghế, tiếp tục đấm lưng đấm vai. Không khí vô cùng quái gở, sự tĩnh lặng được ví với chiếc lá rơi cũng khiến người ta giật mình trong truyền thuyết. Không ai ngẩng mặt lên nhìn, cũng không tỏ chút cảm tình, chỉ toàn tiếng lạch cạch của bàn phím gõ. Tưởng như đang ngồi trong cái nồi áp suất, đã thế lại còn là cái nồi chuẩn bị nổ tung.

Đến chừng không chịu nổi nữa, Thụy An đành bật dậy:

-Em xin sếp – Cô đưa cả hai tay ra trước mặt - Em sẵn sàng rồi, sếp đưa em năm mét dây thừng đi.

Tiếng gõ phím bất chợt dừng lại, cả phòng đưa mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên mà biểu cảm đặc sắc nhất chắc phải kể đến lão trưởng phòng. Hai hàng lông mày lão dựng ngược, mắt phô ra toàn lòng trắng, cảm tưởng sắp rơi luôn ra ngoài.

-Cô làm cái gì thế? – Lão hỏi.

-Không phải sếp chuẩn bị treo cổ em vì em nghỉ gần hết phép cả năm ạ?

-Oh no!

Không khí lúc này càng quái dị hơn. Chắc chắn một điều là mọi người trong phòng này đều đang nhịn cười, nhịn đến mức sử dụng hết toàn bộ dung tích của phổi để nín. Nhưng lý do mọi người buồn cười thì chẳng hiểu. Rõ ràng màn kịch này hoàn toàn thua xa sự kham khổ Thụy An từng trải trong sáu tháng qua. Thế thì còn gì đáng cười chứ.

-Để tôi báo cho cô một tin mừng. Nghe xong đảm bảo sướng phát khóc.

Mấy lời đấy của trưởng phòng làm cô thấy sống lưng lạnh toát, da mặt tê rân rân.

-Bắt đầu từ ngày mai, cô chính thức thành phóng viên đặc phái của tòa soạn.

Lão nói chưa hết câu cả phòng đã vỗ tay lốp bốp còn cái miệng của Thụy An thì ngoác ra đến mức nguyên bộ hàm chuẩn bị rơi luôn ra ngoài. Chẳng lẽ sau cái lần duy nhất đi phỏng vấn mà suýt thì muộn, quên đọc thông tin đối tượng, lại còn có nguyên nhân là trả nợ do chậm bài viết cũ thì tòa soạn đã khai quật được ở cô một khả năng tiềm ẩn nào hay sao?

-Ngày mai? Đặc phái đi đâu ạ? – Trong thâm tâm cô đã tưởng tượng đến Mù Cang Chải, hoặc chốn nào đại loại thế.

-Từ ngày mai cô sẽ không phải ngồi đây cả ngày nữa. Nhiệm vụ của cô là theo sát và thu thập thông tin từ một người nổi tiếng. Sướng chưa, sao không khóc?

Lão trưởng phòng tiếp tục nói với ngữ điệu và nét mặt hoan hỉ. Nghe xong suýt thì cô khóc thật. Mỗi lần thấy bộ mặt này của lão, Thụy An chỉ thấy nổi hết da gà chứ chẳng vui vẻ tẹo nào. Lần nào cũng vậy, chẳng lần nào có kết quả tử tế.

-Sao lại là em? Mà cái người nổi tiếng nào lại đen đủi vậy ạ? – Thụy An uể oải đáp lại. Thực tế đã tưởng tượng ra hình ảnh của mình giống với đám phóng viên lá cải, suốt ngày dí theo các nhân vật thần tượng bây giờ.

-Cái này mới hay này, người ta chỉ đích danh cô, phải là cô mới được.

Nếu là Thụy An của ngày thường, trước tiên cô phải nghĩ "người đâu mà kì quái" đã. Nhưng lúc ấy, cô chợt nhận ra cái sự hoàn toàn không ngẫu nhiên này. Dần dần, tự nhiên cô lại hiểu.

-Sướng thật, đang từ phòng tin mà thành được phóng viên, lại còn đặc phái theo người nổi tiếng. Đến tôi cũng ghen tị với cô mất.

-Sếp, em có được biết em được đặc phái theo ai không ạ?

Thụy An vội cắt ngang dòng cảm xúc hoan hỉ của lão trưởng phòng. Vậy mà lão không những không tụt tinh thần, thậm chí còn có phần kích động hơn:

-Đừng bảo cô quên rồi. Cái người hôm trước cô đi lấy bài, cậu Nam Tống ấy.

Nghe đến đó, toàn bộ xúc cảm của cô biến mất, trở thành thinh lặng. Dù cho mọi người đã bắt đầu đứng lên chúc mừng, mừng cô sắp trở thành một phóng viên tiềm năng, sẽ mang về những tin bài độc nhất cho tòa soạn. Nhưng cô thì không, hoàn toàn không giống họ.

-Bài viết lần trước lượt xem không nổi trội nhưng phản hồi rất tốt. Hầu như là giới nghệ thuật, cậu này trong nước chưa nổi thôi, nhưng mà nhận định là sắp rồi...

-Sếp, em xin thôi ạ.

Giữa dòng cảm xúc đang tuôn trào của trưởng phòng, câu trả lời của cô như một gáo nước đá tạt thẳng vào lão giữa ngày thủ đô rét kỷ lục. Không khí lập tức nặng nề. Hai mắt lão dựng ngược lên, biểu cảm hết sức đáng sợ. Mọi người trong phòng mặt tái mét, hệt như ngư dân biết biển sắp bão lớn mà vẫn phải dong buồm ra khơi. Ấy thế mà chỉ riêng có Thụy An là gương mặt không động thanh sắc, cô bình thản ngồi xuống, bắt đầu một ngày làm việc như bình thường.

-Cô... – Lão trưởng phòng hệt như trình duyệt IE, thông tin nhập vào một lúc mới bắt đầu load –Cô vừa nói cái gì thế?

-Em nói là em thôi, em không làm ạ.

-Cô nói rõ một lần nữa tôi xem nào? Cô thôi cái gì?

-Em thôi! Em không làm phóng viên nữa, việc của em là ở phòng tin, chả có cái chuyên môn nào để nhận cái nhiệm vụ cao cả đấy hết.

Thụy An đáp lại, bản lĩnh và dõng dạc hơn bao giờ hết. Khác hẳn với cô bé ngày nào cũng cúi đầu nghe mắng rồi uể oải gục mặt xuống bàn. Sự bình tĩnh đến kì lạ đó càng làm cho những người chứng kiến thêm sợ hãi. Vòi rồng sắp cuốn đến nơi rồi!

-Cô sốt đến mức thần kinh có vấn đề rồi à? Cô từ chối, cô cãi lại tôi?

-Em đã nói đến lần thứ ba rồi. Trời nghe thấy, đất nghe thấy, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy đấy ạ.

Trong khi lão trưởng phòng như con rắn, nhẹ nhàng mà chuẩn bị gây tử vong cho đối phương thì Thụy An lại hệt như một pho tượng kiên cố, sắc mặt cũng hoàn toàn không đổi tẹo nào. Sự dọa dẫm của lão đối với cô chỉ cỡ muỗi đốt inox, không chút mảy may.

-Này, Thụy An! Cô đừng tưởng một bài báo mà cô thành nữ hoàng. Cô nói thôi? Thôi được à? Cô có tin cô chuẩn bị thôi việc ngay ngày mai không? – Lão trưởng phòng gầm lên, cảm tưởng sắp khạc luôn ra lửa, thiêu người đối diện cháy đen thui.

-Thế thì sếp đợi tí để em soạn đơn xin thôi việc ạ.

Thụy An bình tĩnh trả lời, nói xong liền mở word lên bắt đầu gõ không ngần ngại. Tưởng long trời lở đất thế nào chứ thôi việc thì cô có ngán đâu, đằng nào cũng chẳng phải lần đầu. Chỉ là phen này "con rắn" trưởng phòng đã thật sự gặp phải kình địch. Pho tượng vững chãi đến mức, nếu tiếp tục xông tới thì không đập thẳng đầu vào nát bét cũng gãy hết cả bộ răng có độc. Lão không những không dọa được cô mà còn một phen xấu hổ với nhân viên trong phòng.

-Tập trung làm việc đi, hóng hớt cái gì?

Mọi người còn đang ngẩn tò te ra về chuyện lạ của thế kỉ thì bị quát một phát giật bắn mình. Lập tức ai quay về việc nấy, không cả dám ngẩng mặt lên nhìn. Còn lão trưởng phòng, sau khi chém được một phát thật lực vào thớt vì giận cá, lão quay sang nói với Thụy An:

-Cô! Cô vào phòng tôi nói chuyện với tôi.

-Có chuyện gì sếp cứ nói luôn ở đây cho mọi người nghe. Còn nếu vẫn là chuyện chuyển em đi làm phóng viên như mấy ông lá cải săn ảnh bám theo thần tượng thì xin phép sếp chiều em gửi đơn.

Suy sụp. Hy vọng cuối cùng của lão đã đổ sụp cùng với sự cứng đầu đến bất ngờ của cô. Bỗng, lão bóp chán, quay sang một bên nói giọng cải lương:

-Mai Anh! Đi lấy cho tôi năm mét dây thừng.

-Khỏi cần đến năm mét sếp. Em sẽ tiết kiệm kinh phí cho sếp, chỉ cần ba mét thôi. – Thụy An nói cắt ngang lời lão.

-Ai bảo dây thừng cho cô? Cho tôi! Cho tôi đây này – Lão ngẩng mặt lên, bắt đầu diễn sâu - Quả này cô mà nghỉ thì tôi cũng bị đuổi. Trời ơi, năm chục tuổi đầu chưa vợ con gì mà lại thất nghiệp, tôi sống để làm cái gì.

Vừa nói, lão vừa vò đầu loạn cả lên như Xúy Vân giả dại. Mọi người trong phòng lại được một phen khiếp đảm. Thế nhưng, Thụy An vẫn dội thêm cho lão một gáo nước lạnh:

-Để sau đi sếp, em xin phép ra ngoài chút đã.

Nói rồi lập tức đứng lên bỏ ra ngoài không cả kịp nhìn phản ứng của mọi người. Cô thừa biết, trong thâm tâm mọi người đang oán cô dữ lắm. Có con cá làm mình giận nó lại nhảy đi mất, lão không chém mọi người trong phòng thì còn chém ai.

Thụy An đi nhặt bài và hoàn thành nốt những việc còn tồn đọng của năm ngày nghỉ. Khi cô trở về thì đã quá trưa, mọi người đều đi ăn hết cả. Sát khí trong phòng rất nặng nề, ắt hẳn vừa rồi phải là một pháp trường vô cùng dã man. Cô định sẽ mời mọi người bữa trưa nay, vừa là lời xin lỗi, vừa để chào tạm biệt nếu phải rời khỏi cơ quan. Nhưng tình hình này thì có lẽ không ai muốn nhận thành ý của cô. Vậy là cô lại đi một mình. Khi đang đợi lấy đồ ăn, tình cờ cô gặp Linh, chị phóng viên giải trí đã giúp cô không lâu trước đó. Có điều cô chẳng dám kể với chị là công sức chị cứu cô khỏi bị đuổi việc giờ sắp thành công cốc.

-Bài viết lần trước tốt thế, chắc chắn trưởng phòng không làm khó em được nữa đâu.

Đáp lại thịnh tình của chị, cô chỉ biết mỉm cười "dạ" một tiếng. Câu chuyện tưởng đến đó là hết, bỗng, chị tiếp:

-Mấy nay em ốm hay sao mà không đi làm?

-Vâng ạ - Cô đáp – Sao chị biết hay thế?

-Mấy hôm chị lên phòng tìm em thấy mọi người bảo nghỉ. Làm phóng viên một hôm đã ốm rồi à?

-Ô? Chị lên tìm em ạ? Có việc gì thế ạ?

-Có người muốn tìm em.

Nghe đến đó, cô như người đang trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng thì bị đánh động bởi một âm thanh cực kì lớn, cực kì đáng sợ. Suýt chút nữa còn làm rơi luôn đĩa cơm trên tay. Thấy sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, chị Linh như hiểu ra điều gì:

-Nhưng chị chưa biết ý em thế nào nên cũng chỉ dám chối khéo thôi.

-Em cảm ơn chị - Cô đáp lại đầy miễn cưỡng.

-Hôm nay chị vừa biết tin em được chuyển sang làm phóng viên tạm thời...

Chị không nói được hết câu vì nhận ra sắc mặt càng lúc càng xấu của cô. Hệt như hôm ở quán cafe, vừa thấy cậu ta, thái độ của cô hoàn toàn thay đổi. Từ một cô gái vui vẻ, bỗng im bặt một câu cũng không nói. Ánh mắt cô từ lúc đó trở nên mệt mỏi, hững hờ. Còn cậu nghệ sĩ trẻ kia, từ lúc đó cứ một chốc lại nhìn cô, thậm chí đồ uống cũng gọi giống. Như vậy thì làm sao có thể là tình cờ được.

-Hai người có quen nhau phải không?

Trước câu hỏi mang tính gỡ rối của chị, ánh mắt Thụy An chợt đưa qua song cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời xanh, nắng mùa thu chan hòa như những sợi tơ vàng Chức Nữ trên trời dệt vải lỡ làm rơi xuống. Nắng tháng 9 lúc nào cũng thế, ấm áp đẹp nhẹ nhàng. Đối với cô, nắng tháng 9 đẹp nhất mãi mãi nằm trong quá khứ, ở lại trên sân ngôi trường phổ thông danh giá, cổ kính. Mãi mãi khi rực rỡ cùng nụ cười của người ấy.

-Chúng em... đã từng quen nhau chị ạ.

Tháng 9 năm ấy, cô mới bước vào cấp ba. Trong buổi khai giảng đầu tiên, lần đầu tiên được mặc áo dài trắng đến trường, cô đã bị một thằng nhóc dẵm vào tà sau, ngã ngửa giữa sân. Thằng nhóc đó không những không tỏ chút nào vẻ ăn năn hối cải, lại còn nhe nhởn cười với cô:

-Cậu không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi nhé! – Hắn nhăn nhở, đôi mắt một mí khép lại chỉ còn một đường chỉ cong hình bán nguyệt.

-Cậu có mắt không đấy? Cố tình à? – Cô nghiến răng, chỉ muốn xông vào bóp cổ hắn cho hả giận. Cười cười, khó chịu thế không biết.

-Mắt có chứ, nhưng bé quá này, chắc chỉ bằng nửa của cậu, thế nên nhìn lên trên thì dưới thấy gì đâu.

Lần đầu tiên gặp một kẻ trơ tráo đến vậy, hai mắt cô dựng ngược lên, suýt thì rơi luôn ra ngoài.

-Thế cậu có muốn mắt to hơn để nhìn cho rõ không?

Vừa nói, cô vừa đưa ngón trỏ với ngón giữa lên làm động tác móc móc đe dọa. Lại một lần nữa, hắn làm cô uất đến suýt ngất:

-Ớ? Thế hóa ra cậu làm thế nên mắt mới to được à.

Ngày đầu tiên đi học đã gặp ngay quả âm binh nặng vía đến ám quẻ, tốt nhất không nên dây dưa chẳng lại mang tiếng. Nghĩ vậy, cô đùng đùng phẩy tà áo, bỏ vào đám đông. Trước khi quay đi không quên "chốt hạ":

-Xúi quẩy!

Ngày đầu tiên đi học, nắng tháng 9 trên sân trường cũng đẹp như ngày hôm nay.

Khi cô quay trở về, tất cả mọi người đều đang ở trong phòng. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ mà cô rất ghét. Nhưng cô hiểu vì đâu mà họ lại nhìn cô như thế, cũng hiểu luôn tai ương cô vừa để lại cho họ kinh khủng đến thế nào. Chỉ là, biết cũng chẳng làm gì được. Cô thở mạnh một tiếng rồi bình thản quay về bàn làm việc.

Bất ngờ, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, bước đến vây quanh bàn của cô. Thụy An giật mình suýt chút thì trượt té lúc ngồi xuống. Biết là mọi người đang giận cô lắm, nhưng đến mức vây đánh hội đồng thế này thì không phải chứ?

-Này! – Người lên tiếng đầu tiên là Trần Khang – Dạo này thuốc liều rẻ lắm phải không?

Nghe câu hỏi không đầu không cuối của cậu ta, mặt cô nghệt ra như ngỗng.

-Thuốc liều? Liều gì? Thuốc ngủ hay thuốc xổ? – Cô ngơ ngác hỏi lại.

-Còn liều gì nữa, liều lĩnh ấy! – Cậu ta đáp lại, mà thật ra là gần như gào lên – Cô uống bao nhiêu để có được thái độ như hôm nay thế hả?

Thụy An chép miệng, không đáp, thái độ chống đối vẫn phảng phất. Thấy vậy, Gia Linh tiếp lời:

-Không phải em định nghỉ thật chứ? Thế này có gì không tốt đâu, sao em phản ứng ghê quá vậy?

-Chị ạ! – Cô ngắt lời – Em biết hôm nay em làm khó mọi người, trước sau gì cũng phải xin lỗi một câu. Nhưng mà đừng nhắc đến cái chuyện này nữa được không ạ?

-Ơ kìa khó khăn gì đâu – Mai Anh tiếp lời – Lúc em bỏ đi xong lão cũng bỏ vào phòng luôn. Giờ thì đi đâu mất rồi. Nhưng mà em, cái chính là em ấy! Sao lần này em phản ứng mạnh thế?

Từ khi vào tòa soạn, trong mắt mọi người, Thụy An luôn là cô gái trẻ ngoại đạo vụng về. Cái gì cũng ngơ ngác, làm gì cũng phải ba bốn lần mới xong. Bù lại, cô có một ưu điểm là chịu khó tiếp thu và đặc biệt rất ngoan, không tham gia chuyện thị phi bao giờ. Cho dù có bị mắng, bị phạt hay phải làm tăng giờ thì cô cũng chỉ uể oải như con mèo, than vãn vài câu rồi trước sau gì cũng êm xuôi hết. Cô gái mạnh mẽ, đanh thép, quyết đoán ngày hôm nay, hoàn toàn không phải Thụy An mà họ biết.

-Thật ra em không thích thì cũng thôi, chả ai bắt được em đâu, cũng chẳng đến mức phải thôi việc. Nhưng nghĩ cho chín một chút, loạt bài độc quyền về một nghệ sĩ trẻ đang nổi, nó không chỉ là mỏ vàng mà còn hái ra danh tiếng cho tòa soạn nữa. Bản thân em cũng được thơm lây, có phải không?

Nghe phân tích của chị Gia Linh, cô nhếch mép, cười nhạt một cái:

-Em mà phải nhờ thơm lây cái con người ấy à?

-Này! – Mai Anh cắt ngang vẻ hiếu kỳ - Chị nghe dưới phòng ban giải trí truyền tai nhau là từ hôm em đi lấy bài về, hôm nào cậu Tống Nam ấy cũng gọi điện cho cái Thùy Linh hỏi thăm em. Không phải tự nhiên mà em... ai ui...

Mai Anh nói chưa hết câu thì mặt đã co lại, phải nhăn nhó bước lùi về phía sau. Chị Gia Linh vừa véo, vừa lườm cho một nhát, đến cả Trần Khang đứng bên cạnh cũng cứng họng không dám nói thêm câu nào. Giải quyết xong hai con sâu lắm chuyện, chị mới tiếp tục bài "phân tích" với Thụy An:

-Em cứ nghĩ đi, chẳng có cơ hội nào vừa tốt cho bản thân, vừa tốt cho mọi người thế nay đâu. Với cả... - Nói đến đây, chị ngập ngừng, xuống giọng – Lão trưởng phòng, hay càm ràm thật, nhưng thật ra cũng có tâm với anh chị em mình. Giờ em mà bỏ ngang, kiểu gì lão cũng bị liên đới. Gần năm chục tuổi đầu, khó tính như ma ấy, vợ con không có mà giờ công việc cũng đau đầu, em thấy có tội không?

Câu được câu chăng, Thụy An chợt mông lung rơi vào một trạng thái mơ hồ. Đôi mắt cô mỗi lúc một cụp xuống, buồn rầu. Tựa như con mèo đang thèm một buổi chiều nắng để phơi mình hạnh phúc trên nóc nhà thì bỗng đâu trời kéo mây, trút xuống cơn mưa nặng nề u ám. Con mèo đứng ở trong nhà, nhìn ra khoảng không xám xịt với những nuối tiếc vô cùng. Nuối tiếc cơn nắng ấm áp, nuối tiếc những hạnh phúc, giờ bị mây mưa dập tan cả rồi.